Chương
“Chuyện của cô hai nhà tôi…”
“Chỉ cân cháu còn sống, cháu đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu cháu không hoàn thành được, sẽ lấy mạng đến gặp ông.”
“Được, cậu ra ngoài trước đi, tôi có vài lời muốn nói với cô hai.”
Phó Viên gật đầu xoay người rời đi.
“Vì sao?”
Cuối cùng Risa cũng lấy lại sáng suốt, nhìn ông thật sâu sắc: “Từ nhỏ đến lớn con vấn luôn gọi ông là ông nội, †ừ lâu ông đã xem con là cháu gái ruột của ông để đối xử. Ông không có gì có thể làm được cho con, chỉ có thể giúp con đến đây thôi. Samegawa Akane không phải người dễ dàng buông tay, người cậu ta đã xác định, không có được thì sẽ không chịu để yên. Con cũng không phải là một người cẩn thận chặt chẽ, chuyện này ông không giúp con, sớm hay muộn gì con cũng sẽ để lộ, đến lúc đó thứ không chắc chắn nhất chính là đứa bé này.”
“Ông cho đứa bé này một con đường sống, hơn nữa cũng chắc chắn gia tộc sẽ không làm khó nó, nó lớn lên như thế nào cũng sẽ không can thiệp. Nhưng sau khi sinh ra đứa bé này, con vẫn phải trở về. Gia tộc không gánh được lửa giận của hoàng thất trong thời gian dài, ông còn có thể trông tránh trách nhiệm, nói là ông không biết. Nhưng thời gian lâu dài, Samegawa Akane chắc chắn sẽ trả thù công ty Nhật Kinh.”
“Ông tác thành cho con, con của phải tác thành cho công ty Nhật Kinh.
Trách nhiệm phải là của con, thì con vần phải gánh vác.” “Về phần thằng nhóc Diên này, thật ra ông rất thích, nó làm chồng của con cũng rất được.
Nhưng chuyện này, phải được Samegawa Akane lắc đầu đòi hủy hôn trước, gia tộc không thể mở miệng được, nếu không hoàng thất có thể hợp tình hợp lý tìm lý do đối phó với công ty, con hiểu không?
Risa nghe thấy những câu nói này, trong lòng vô cùng xúc động.
“Ông nội Yasui Yuuzora, cảm ơn ông con biết ông thương con như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ để con chịu khổ mà.”
Cô xúc động bước lên ôm chặt lấy Yasui Yuuzora.
“Con… con sinh em bé xong, con sẽ gánh vác trách nhiệm của mình, con sẽ không để ông thất vọng.”
Ông nội phải gánh chịu áp lực lớn như vậy, để tranh thủ cho mình thời gian mười tháng mang thai, cô cũng không thể phụ lòng hy vọng của ông nội Yasui Yuuzora, ông nội đã lớn tuổi, không còn chịu đựng được sự tàn phá của năm tháng nữa rồi.
Trọng trách của cô, thì cô vẫn phải gánh lấy.
“Cháu gái ngốc.”
Tâm trạng của Yasui Yuuzora buồn bã, thương tiếc võ lưng cô ấy.
“Nhưng con phải đồng ý với ông nội một chuyện, trong khoảng thời gian này không được gặp bất kì ai, cũng không được dùng bất kì thiết bị thông tin nào, ngay cả Diên, cũng không được tìm, biết chưa?”
“Con biết rồi, con sẽ bảo vệ bản thân cẩn thận, bảo vệ đứa con này. Ông nội Yasui Yuuzora, ông sẽ được trông thấy cháu cố trai hoặc cháu cố gái sớm thôi. “Được rồi được rồi… Đúng là một đứa bé ngoan, cực khổ cho con rồi” Đôi mắt già nua của Yasui Yuuzora đã đục, khó kìm nổi lòng mình xoa xoa đôi mắt, ông nói: “Phó Viên ở Đà Nẵng là người có khả năng bảo vệ được con nhất, những người còn lại không đáng tin cậy.
Ông nội phải về rồi, con phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, con đường này là con tự chọn, không có đường lui, con chỉ có thể tự lảo đảo đi về phía trước. Tuy có hơi vất vả, nhưng ít ra nó vui vẻ.”
“Dạ, con biết, con không thấy khổ.”
Cô cũng khóc được, kiềm không được phải lau mắt.
Yasui Yuuzora nhìn cô thật kỹ, cuối cùng cũng không nói thêm gì, mà lại lên máy bay lên đường về nhà. Còn ở Hà Nội, tất cả mọi thứ đều yên lặng không có tiếng động nào, không ai phát hiện ra chuyện Risa mất tích.