Chương
Anh chạy tới trường học, bầy giờ vẫn chưa đi học, chắc là cô về kí túc xá.
Đúng lúc này, anh trông thất chàng trai vừa nói vừa cười với cô khi trước.
Cậu ấy ăn mặc rất trang trọng, trong lòng còn ôm một bó hoa tươi, đã kiên nhẫn chờ đợi.
Phó Thiết Ảnh thấy Chu Đình đi xuống, còng thay một bộ váy, trang điểm tỉnh tế.
“Garen.”
Cô ấy gọi tên cậu ta, Garen tiến lên tặng bó hoa cho cô ấy.
“Đi thôi, tớ mua vé xem phim rồi.”
Lúc hai người họ đang chuẩn bị đi, Phó Thiết Ảnh không nhịn được nữa, vọt ra.
“Sao anh còn chưa đi?”
Giây phút Chu Đình nhìn thấy anh ta, cô ấy nhíu chặt chân mày, cô ấy không ngờ anh lại chạy đến trường học.
“Hai người muốn làm gì?”
“Chúng tôi làm gì, có liên quan gì tới anh không?”
“Đương nhiên là có, em là vị hôn thê của anhIl”
Phó Thiết Ảnh vội vàng nói.
“Sao cơ? Khoan đã nào, anh nói sao cơ? Cô ấy là vị hôn thê của anh? Chu Đình, có chuyện gì vậy?”
Garen ngạc nhiên nói: “Vị hôn thể?
Tôi thì được coi là vị hôn thê gì chứ?
Lúc anh đi không từ biệt, anh có nghĩ đến tôi là vị hôn thê của anh không? Lúc anh bạch vô âm tính, có nghĩ tới tôi là vị hôn thê của anh không? Tôi và anh, chẳng là gì cả. Garen, tớ không quen biết ông chú già lớn tuổi này, chắc là làm lưu manh lâu rồi, gặp ai cũng đều là vị hôn thê của anh ta.”
“Bản thân lớn tuổi, không biết thân biết phận sao? Con muốn trâu già gặp cỏ non, hừ.”
Chu Đình phấn nội nói, sau đó kéo tay Garen, đi nhanh về phía trước.
Phó Thiết Ảnh lập tức bị đả kích, tuổi của anh quả thật là hơi lớn, nhưng trông anh đẹp trai, chẳng hề già chút nào.
Đàn ông ba mươi mốt tuổi hoa, anh đanh trong độ tuổi hào hoa phong nhã.
Trưởng thành có sức hút, đẹp trai không ai bằng, nhưng sao đến phiên Chu ĐÌnh, lại biến thành một con trâu già muốn gặm cỏ non vậy?
Anh nhíu chặt chân mày, đanh định đuổi the, thì lại nghe thấy và ba câu nói ở xung quanh.
“Cậu nhìn thấy không? Đó là sinh viên trao đổi năm nay, mới tới có nửa năm, không chỉ hút hồn của thầy Garen đi, bây giờ còn quyến rũ thêm một anh trai tuấn tú.”
“Cậu không nghe gì à? Chắc là anh ta bị đá rồi, từ nước nhà tìm tới đây?
Con nhỏ này là có dáng vẻ dụ dỗ người khác, cũng không biết đã quyến rủ được bao nhiêu đan ông rồi! Thây Garen tốt như vậy, sợ là lần này sẽ thua người tay nhỏ này.”
“Đúng vậy, thật là đáng tiếc, thây Garen vĩ đại như vậy, con nhỏ này vốn dĩ không xứng với thầy.”
“Các cô đang nói bậy bạ gì vật?
Người phụ nữ của tôi là người các cô có thể nói xấu sao?”
Phó Thiết Ảnh nói một cách bất thiện, ánh mắt lạnh lẽo đảo quanh mọi người.
Bọn họ lập tức câm miêng, không dám thở lớn.