Chương
Phó Thiết Ảnh như bị hất một chậu nước lại, từ đầu đến chân, tất cả những ngọn lửa cuối cùng nơi đáy lòng anh đều bị dập tắt.
Nhiệt độ trong tay anh lạnh đi, cô lướt qua cơ thể anh, đi thẳng về trước, còn anh ở đằng sau thất thần đi theo.
Họ giữ một khoảng cách cố định, anh đưa cô đến dưới lầu kí túc xá, Cô đang chuẩn bị đi vào, cuối cùng anh cũng mở miệng.
“Em. .. em còn yêu anh không?”
Lời này, khiến cho cơ thể cô run rẩy, nơi sâu thắm trong đầu như nghĩ tới một chuyện kinh động.
Tay cô nắm chặt lại rồi thả ra, nắm rồi thả như vậy vô số lần, cuồi cùng cô chẳng nói gì, đi thẳng lên lầu.
Cô ấy trở lại kí túc xá, lập tức chạy ra ban công nhin bóng dáng nhỏ bé bên dưới.
Anh đứng dưới mưa thật lâu, hệt như một bức tượng.
Lúc này, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cô mơi giật mình nhận ra mặt cô đã rơi đầy nước mắt từ lâu.
Sau khi anh ta về, cô quay lại giường năm, nhưng đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ.
Hôm sau, cô ấy vẫn đi học đi làm như bình thường, cô có hai công việc, một việc là ở tiệm cà phê, một việc là ở tiệm bánh ngọt.
Cô làm bánh ngọt vẫn rất ngon.
Nhưng không không ngờ rằng Phó Thiết Ảnh lại trở thành đồng nghiệp của GÓI Cô cũng không biết anh còn biết pha cà phê, cà phên anh pha vô cùng đậm vị thơm hương, hơn nữa anh vẽ capuchino (latte) cũng rất đẹp, hình vẽ phức tạp nào cũng biết.
Cô vô cùng kinh ngạc, lúc nhân viên trong tiệm gới thiệu anh, cô sợ ngây người.
Rõ ràng hôm qua còn bảo cô, đừng dẫn anh ta đến, nhưng hôm nay lại thuê anh ta.
“Sau này hai cậu làm việc cùng nhau, thời gian làm việc của anh ấy và cậu vừa khéo giống nhau.”
“Không phải… tiệm đủ nhân viên rồi sao?”
“Anh ấy không cần tiền, sức lao động miễn phí sao lại không cần?”
Cô nàng cười nó, rấy vui mừng đi làm việc.
“Anh… anh không cần tiên mà cũng đi làm thêm? Làm thêm gì vậy chứ?”
“Em đến ở với em, chỉ ần em thẳng thừng không từ chối anh, vậy chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội. Phó Thiết Ảnh anh không dề dàng từ bỏ như vậy, dù có phải ra đi, anh cũng muốn chết thật rõ ràng.”
“Trừ khi em nói từ chữ cho anh biết, em không yêu anh, không cần anh, nếu không mất hy vọng.”
Anh ta nặng nề nói từng tiếng, đánh vào nơi sâu thẳm trong linh hồn cô.
Như một viên đá, khuấy động từ làn sóng giữa mặt hồ, Hô hấp của cô lập tức dồn dập, tim cũng đập nhanh hơi.
“Anh… anh đừng tự mình đa tình, tình cảm của anh và em, từ lúc anh bỏ đi, thì đã chết rồi.”
Cô trốn tránh ánh mắt của anh, bắt đầu quen tay mặc tạp đề lên, chuẩn bị làm việc.
“Không sao cả, coi nhưng anh theo đuổi em lại từ đầu.”
Anh chẳng hề gì nhún vai, anh sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, dù sao cũng lớn tuổi rồi, không dễ tìm vợ nữa.