Chương
Bác sĩ khám một lát, là do cô ăn đồ bị hỏng.
Cũng là vì cô ăn không quen đồ ở đây, hơn nữa đồ ăn cũng không được sạch, sức miễn dịch của dạ dày cô yếu cho nên mưới bị thế này.
Bác kê thuốc, rồi lại truyền dịch cho cô.
Anh ta sợ dịch thuốc lạnh, nên vẫn luôn che lòng bàn tay cô lại.
Còn cô thì Cối đầu lên đùi anh, khôn có sức lực cuộn mình lại.
Cũng may là có anh, vẫn luôn ôm cô, chưa đến nỗi đề cô phải cô đơn.
Có thể là do cô uống thuốc, đầu cô thiêm thiếp, không bao lầu liên đi vào mộng đẹp.
Mà anh thì trông chừng cô không trời một tấc, bàn tay to dịu dàng võ sau lưng cô, muốn làm cho cô ngủ ngon hơn.
Cô phải chuyền hai bình dịch liên tục, lúc thay thuốc, cũng không đáng thức cô.
Cô ngủ thẳng đến cuối cùng, mới mơ màng thức dậy.
Bên ngoài trời đã tối đen, trong phòng khám nhỏ đã sáng anh đèn.
Cô dụi mắt, phát hiện mình vẫn đang truyền dịch.
Mà người đàng ông ở sau đang dựa vào ghế, bàn tay đang ôm vai cô, sợ cô rớt xuống ghế.
Tay kia thì vẫn đang cầm lấy ống nhỏ dịch, đang dùng nhiệt độ của lòng bàn tay, chậm rãi sưởi ấm chiếc ống.
“Em dậy rồi sao? Chồng của em trông em hơn bốn tiếng, cả toilet cũng chưa đi.”
“Thế sao? Anh ấy trông em làm gì, em cũng không có tật xấu gì, thật là.’ Tuy cô oán trách ngoài miệng nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Cô nhéo mũi anh, anh thở không được mới mở mắt ra.
Điều đầu tiên sau khi mở mắt, là anh đã thấy sắc mặt của cô hồng hào hơn, có dấu hiệu tốt hơn, anh cũng thở phào một hơi. ôm cô vào lòng theo bản năng, hôn một cái lên trán cô.
“Em dậy rồi hả? Có mệt ở đâu không?”
“Không ạ, bụng không đau, đầu cũng không đau, nhưng cơ thể hơi yếu, bụng… cũng rất đói.”
Cô xoa bụng, nhìn anh vô cùng đáng thương.
“Được rồi, chúng ta về nhà nấu cơm, tự nấu. Đi siêu thị mua ít rau dưa, anh nấu…”
“Anh nấu được không? Không thì để em, dù sao em nấu cũng…”
“Sức khỏe của em như vậy, sao anh có thể yên tâm để em vào bếp, nếu thái rau trúng tay thì sao đây? Chút sức này của em, bưng nồi còn không nổi. Cũng không phải là anh chưa nấu cơm cho em ăn, lâu như vậy, tay nghề của anh cũng tiến bộ rất nhiều.”
“Ừm, chúng ta về thôi.”
Bình dịch của cô cũng đã truyền sắp xong, sau khi anh trả tiền xong, trực tiếp ngồi xuống bế cô lên.
“Em đi được rồi.”
“Bác sĩ nói, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Anh nói một cách bá đạo.
Cô nghe vậy đỏ hai má, bời vì mọi người trong phòng khám đang cười.