Chương
“Đợi vợ của tôi về, rồi xin lỗi cô ấy đàng hoàng, đừng nói cho cô ấy biết chuyện vừa xảy ra. Nếu cô dám hé nửa lời tôi sẽ lấy mạng của cô.”
“Biết …. Biết rồi…”
Dư Kiều Kiều sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy, nói lắp ba lắp bắp.
Phó Lâm nghe được lời đó mới rời đi, khách sạn trong thị trấn này cũng chỉ có hai ba cái, nhưng anh ta đã đến tận nơi hỏi từng cái rồi vậy mà vấn không tìm thấy người.
Trong lúc nhất thời lòng anh ta nóng như lửa đốt, leien tục gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không có ai nghe máy.
“Chu Đình cuối cùng thì em đang ở đâu?”
Mà vào lúc đó, Chu Đình cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, cô chỉ muốn rời xa thị trấn nhỏ này nhưng không có xe để đi.
Cô bất giác đi đến một trạm xe, không nghĩ đến vẫn còn vài chiếc xe còn sáng đèn.
Cô muốn đợi đến khi trời sáng, lên chuyến xe sớm nhất rời đi, vào lúc này có một người từ trên xe bước xuống và nói:“Cô gái đẹp, muộn như thế này rồi còn đến trạm xe? Muốn bắt xe sao?”
Cô không thèm để ý tới, cảm thấy buổi tối nhiệt độ hạ xuống nên có phần hơi lạnh, không nhịn được ôm chặt lấy mình.
“Hay là, cô lên xe của tôi đi? Người đẹp không cần trả tiền, cô nói đi đâu tôi chở cô đi đến đó, thế nào?”
Người đó vừa cười vừa nói, một tên nhóc tầm hơn hai mươi tuổi, trên cánh tay còn có hình xăm, không ăn nhập gì với sự chất phác của thị trấn nhỏ này.
Cô liền nhanh chóng xoay người muốn rời khỏi lại bị người đó nhanh hơn một bước chặn lại.
“Tôi hung dữ vậy sao? Cô vừa nhìn thấy tôi liền bỏ chạy? Tôi cũng đang muốn đi lên huyện xem phim, nhìn thấy cô muốn bắt xe, tôi đưa cô đi một đoạn?”
Không cần, tôi không bắt xe, tôi phải về nhà rồi…”
“ Vậy cô đợi một lát, tôi đưa cho cô món đồ này, có thể cô sẽ dùng đến. Gần đây thị trấn này không an toàn cho lắm, ở trên huyện có người đào tẩu cũng không biết có trốn đến đây hay không.
Tôi cho cô một bình xịt cay đề phòng kẻ xấu, dù sao thì cô cũng là con gái.”
Chu Đình nghe câu này, không khỏi thở dài một cái, cô vẫn tưởng rằng mình đã gặp phải một tên côn đồ, hoá ra lại là một người tốt.
Cô liên đứng lại bên đường đợi, chủ chiếc xe rất nhanh cầm tới một đồ vật.
“Cảm ơn nhé…”
Cô đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy, lời cảm ơn vẫn còn chưa nói xong thì không ngờ trong tay người đó lấy ra một chiếc khăn, trực tiếp bịt kín miệng và mũi của cô.
Gô hét không ra tiếng, trừng to mắt nhìn người trước mặt.
Trong chiếc khăn này có tẩm thuốc mê hơn nữa còn rất mạnh, bản thân hít thở không bao lâu liền cảm thấy tứ chi bất lực.
Chủ chiếc xe nhìn xung quanh bốn phía, không thấy có ai liền bế Chu Đình lên xe, vứt cô ở ghế sau.
Mí mắt của cô rất nặng nhưng vẫn cố gắng mở to. Toàn thân bất lực không thể động đậy, trong lòng thì sợ hãi đến tột độ.