Chương
Cô nghe xong những lời này, cả người ngây ra như phỗng.
Cô thật sự là được nhặt về.
Lúc còn nhỏ, cô không giống ba cũng không giống mẹ, mấy cô chú hàng xóm trêu đùa là cô được nhặt về.
Mỗi lần như vậy mẹ đều an ủi cô, cô giống y chang cậu lúc còn nhỏ, chỉ là cậu lớn lên bị tàn phế.
Cô chưa bao giờ nghi ngờ, mình không phải là một phần tử trong gia đình,cho dù có em trai, trong nhà cũng không trọng nam khinh nữ, bạc đãi bản thân mình nửa phần.
Bọn họ còn luôn giáo dục em trai, nam tử hán đại trượng phu, phải nhường mình.
Cái nhà này luôn tràn ngập tiếng cười nói, có mẹ hiền có ba nghiêm, còn có em trai thật thà luôn bị mình lừa gạt, luôn nhường nhịn mình.
Nhưng tất cả những điều này đều như bọt biển, ảo ảnh, đều là giả.
“Gon….Con sẽ không để cho bà ta làm hại mẹ, con là người nhà họ Chu, con không đi đâu hết.”
Cô dùng sức lau nước mắt, cố chấp nói.
“Con à, nhà họ Thích có tiên có quyền, là một tập đoàn lớn nhất ở đó.
Con về đó sẽ chỉ hưởng phúc, so với nhà chúng ta tốt hơn nhiều.”
“Nhưng ở đó ….không có ba mẹ.”
Lúc nói lời này, nước mắt của cô ướt đẫm mặt.
Ba Chu nghe nói như thế, lập tức xoay người lau nước mắt, khó có thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Trong lúc nhất thời, hai ba con khóc đến mức người đâm nước mắt.
Không lâu sau mẹ Chu cũng đi xuống, đã không còn mặt mũi nào nhìn cô, che mặt ở một bên lau nước mắt.
Trong lúc nhất thời, cả nhà họ Chu bị chìm trong sự lo lăng.
Phó Lâm đứng ở cửa, di động rung lên, Cố Thành Trung gửi tin nhắn đến.
“Nhà họ Thích, là gia đình đứng đầu ở Huế phụ trách thương mại xuất khẩu hàng hải và thương mại xuất khẩu với nhiều quốc gia lớn. Quyền lực tại địa phương của họ ngang sức ngang tài với tập đoàn Cố Linh, nắm trong tay mấy tuyến đường xuất khẩu lớn trong và ngoài nước. Tập đoàn Cố Linh có cảng xuất khẩu ra nước ngoài, kết nối với các nước kinh tế phát triển như nước Anh, nước Đức. Nhưng nhà họ Thích lại thiết lập xuất khẩu thương mại ở các nước phát triển và đang phát triển.
Tuy là ngành công nghiệp nhưng lại có công nghệ sản xuất tiên tiến nhất. Vả lại Lư Thanh Vân cũng không phải là người đơn giản, tuy là con của một gia đình nhỏ được gả vào nhà giàu, nhưng bà ta ở nước ngoài học một lúc hai bằng đại học kinh tế và pháp luật, nỗ lực học tập, sau khi đạt được học vị tiến vĩ, gả vào nhà giàu vấn luôn nằm gai nếm mật, cho dù có tiếng không có miếng, vẫn luôn vững vàng nắm chắc trong tay mình.”
“Nhà họ Thích con cháu đông đúc, ngoài chồng bà ta ra còn có hai người anh em, ba người chị em, sau khi bà cụ mất, mấy lần muốn tranh giành tài sản, đều bị bà ta trong vòng một tháng ngắn ngủi giải quyết hết, năng lực cai quản rất mạnh, đến tôi cũng cảm thấy tự xấu hổ vì không bằng, tóm lại là…
“Bà đây khi đã trở nên độc ác, trên cơ bản không có việc gì của đàn ông.”
Cố Thành Trung nói tràng giang đại hải, rốt cục ói ra một câu thô tục nhất.
Con người Lư Thanh Vân này, sinh ra trong một gia đình khiêm tốn, phản công thành công, hơn nữa còn bước lên đỉnh cao của quyền lực.
Đà Nẵng là mạch máu chính trị, còn Huế chính là mạch máu của nền kinh tế.