Chương
“Em khiêm tốn một chút đi, người đó là mẹ vợ tương lai của em đó.”
“Chu Đình nhận, em sẽ nhận, cô ấy không nhận, em lục thân cũng không nhận.” “Qủa nhiên là con sói con, cho dù nguy trang giống con cừu thì bản tính vân là sói như cũ.” Cố Thành Trung nhìn anh ta tán thưởng, bọn họ đã trở thành dáng vẻ hâm mộ lân nhau.
Cố Thành Trung từ nhỏ đã gánh mối thù trên lưng, cả cuộc đời đều đã lên sẵn kế hoạch, Hứa Trúc Linh là chuyện ngoài ý muốn.
Trong lòng anh ta toàn bộ là sự ngang ngược, nhưng vì Hứa Trúc Linh nên đã sớm mài mòn không còn một mảnh.
Nhìn thấy Phó Lâm như vậy, tự tin ưu việt, mang theo nanh vuốt, giống như nhìn thấy một phiên bản khác của mình Vậy.
Nửa đời sau của anh ta, định sẵn là phải theo khuôn phép cũ, nhưng Phó Lâm vẫn tràn đầy nhiệt huyết, trong mình mang tính cách của một con sói, vận mệnh lớn hơn so với anh ta.
Lư Thanh Vân đích thực là một người phụ nữ mạnh mẽ trăm năm khó gặp, nhưng bà ta cũng có điểm yếu, gả vào nhà giàu có, bị mẹ chồng áp chế hơn nửa đời người, hiện giờ mẹ chồng qua đời mới dám tìm lại con gái ruột.
Người chồng yêu thương sâu sắc lại là con trai bảo bối của mẹ, không thể che chở cho bà ta.
Mà bà ta gả vào nhà họ Thích, cũng không có cách nào ly hôn, có đứa con làm ràng buộc.
Tình yêu chết rồi, sự ngang ngược của bà ta dần dân được phóng thích ra.
Chồng không có năng lực, mẹ chồng gây khó khăn, bà ta liên tìm sự thích thú từ quyền lực.
Lúc mới bắt đầu chỉ lên trên danh nghĩa giúp đỡ chồng, sau này mẹ chồng bệnh nặng, bà ta bắt đầu chẳng kiêng nể ai trực tiếp nắm lấy tiền bạc và quyền lực trong tay mình.
Mẹ chồng qua đời, chồng bà ta trên cơ bản là thùng rỗng kêu to, trên dưới tập đoàn toàn bộ đều nghe lời ta.
Những hậu duệ khác của nhà họ Thích cũng rất bất mãn nhưng sự thật là không có năng lực để trấn áp người phụ nữ này, chỉ đành bị ép âm thầm nhãn nhịn.
Sự áp chế bằng quyền lực như vậy, đổi lại sự thái bình chỉ là nhất thời, thời gian lâu dần sẽ có bạo loạn.
“Không được, chờ bên trong tập đoàn xuất hiện vấn đề, tối thiểu phải chờ vài năm, em không chờ nổi.”
Phó Lâm lập tức kết thúc phương án này.
Cố Thành Trung còn nghiêm túc gật đầu, phụ hoạ nói theo: “Đúng vậy, tuổi lớn, đích thực là đánh không nổi.”
“Khốn kiếp, anh có thể đừng nhắc tới sự thật em bao nhiêu tuổi được không? Đừng tưởng rằng em thật sự không dám đánh anh.”
Phó Lâm đã phát điên mấy lần, anh †a cảm thấy Cố Thành Trung hiện tại rất “ phiêu” ( không thực tế và hay khoe khoang), anh ta thật sự muốn đánh cho anh ấy một trận, cho bố tức. “Được, được, được, bỏ qua đề tài này. Nếu đã không đợi được bà ta tự mình xảy ra vấn đề, vậy thì gây ra vấn đề. Vì tương lai của Chu Đình mà nghĩ, đi theo nhà họ Thích đích thực tiên đồ sáng lạn.
Nhận tổ quy tông không có gì là không tốt, nhận nhà họ Thích, vẫn ở lại nhà họ Chu ở Đà Nẵng mới là phương pháp giải quyết tốt nhất.” “Em đương nhiên biết, Lư Thanh Vân đích thực là một tay che trời, nhưng không phải là bầu trời ở Đà Nẵng, ở địa bàn Đà Nẵng nhà họ Cố chưa sợ ai bao giờ. Vì vậy bà ta sẽ không dám không kiêng nể gì ai mà động thủ với chúng ta, nhưng bà ta cường thế như vậy, không dễ có người phản bác, nếu như không đạt được mục đích của mình tất nhiên sẽ thề không bỏ qua. Em chỉ sợ nhà họ Chu sẽ bị uy hiếp, bà ta ở lại nhà họ Chu, rõ ràng là muốn bọn họ chịu sự uy hiếp này.
“Cho nên, trước tiên Chu Đình phải đồng ý cùng bà ta trở về, còn về phần làm thế nào để mang vợ trở về, thì đành phải xem bản lĩnh của em rồi.”