Chương
“Trong mắt của bọn họ, chị vẫn luôn phải cần người khác bảo vệ, không nghĩ rằng hiện tại chị cũng có đủ năng lực để bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.
Chị muốn bảo vệ con cái của chị, chồng của chị, người nhà của chị, bạn thân của chị…. Em bây giờ hãy còn nhỏ, đợi sau này em có thực lực, em mới biết được, con người chỉ có mạnh mẽ lên mới có thể bảo vệ những người thân yêu của mình.”
“Em xem, bây giờ em có lòng muốn bảo vệ cha mẹ của mình cũng không bảo vệ được. Em muốn giúp đỡ Phó Lâm cũng không có cách cố gắng hết mình. Cho nên sự việc không hẳn là tồi tệ như em nghĩ.
Cô vừa lái xe vừa thật lòng nói, theo dõi phản ứng của Chu Đình từ trong gương.
Cách làm của Lư Thanh Vân có lẽ hơi khiếm khuyết, nhưng cũng không †hể một mực phủ định.
Bọn họ vẫn nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, sẽ luôn có một phương pháp hài hoà nhất.
Mẹ ruột muốn có người con, nhưng người con lại muốn ở lại bên cạnh cha mẹ nuôi.
Thật ra cô đều hiểu rõ, sau khi có con, lại càng hiểu được tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
Chu Đình nghe vậy, tâm tư trầm trọng đứng lên.”Em… Em vần không có cách nào chấp nhận được, em không phải là người nhà họ Chu. Ba mẹ em gọi gần hai mươi năm trời, bọn họ lại không phải là cha mẹ ruột của em. Nhưng em thực sự có thể cảm nhận được tình yêu của bọn họ, bọn họ thật sự rất yêu em, yêu em trai của em, đây mới là người một nhà.”
“Nhưng hiện tại….đột nhiên xuất hiện thêm một người, nói là mẹ ruột của em, muốn mang em đi, em cảm thấy thật bưồn cười.”
“Chị nghĩ…bà ấy cũng phải chịu rất nhiều đau khổ, nếu như bà ấy không yêu em, càng sẽ không tìm lại em sau hơn hai mươi năm. Bà ấy mang thai mười tháng sinh ra em, lẽ nào bà ấy không kiểm tra trước là nam hay nữ sao? Chưa kể mẹ chồng bà ấy trọng nam khinh nữ nghiêm trọng như vậy, khẳng định là sẽ đi kiểm tra. Nhưng bà ấy vẫn kiên trì sinh ra em, bà ấy đang dùng cách thức của mình để yêu em, chỉ là em không có cách nào chấp nhận mà thôi. Giống như cha mẹ của chị, chưa từng gặp mặt cũng có lẽ là đã qua đời rồi, nhưng họ sinh ra chị, chị đã rất cảm kích rồi.”
“Nếu bà ấy không sinh chị ra, chị nghĩ cả đời này chị cũng không gặp được Cố Thành Trung, không phải sao?”
Lời này xem như nói trúng tim của Chu Đình.
Nếu như không có Lư ThanhVân, cô cũng sẽ không lưu lạc đến Đà Nẵng, gặp được ba mẹ của hiện tại, gặp được Phó Lâm của hiện tại.
Hơn nữa, ba mẹ cũng là nhiều lần cân nhắc mới giữ cô lại.
Nếu như ba mẹ không phải là người tốt gì, khẳng định cô sẽ vì bản thân mà †ìm đến một gia đình khác.
Mấy năm nay tuy không gặp mặt, bà ấy cũng âm thầm giúp đỡ cho nhà họ Chu rất nhiều.
Ba mẹ mấy năm nay không ngừng một bước lên mây, mỗi ngày lại trở nên tốt hơn, cũng đều có công lao của bà ấy.
Cô không thể một câu phủ định, sự tôn tại của những gì bà ấy đã bỏ ra.