Chương
“Không có sự phân phó của bà chủ/phu nhân, ngoại trừ người nhà họ Chu và cô cả/đại tiểu thư ra, bất cứ ai cũng không được ra vào.”
“Tôi cứ muốn thì sao?”
“Cô cả, đừng làm khó dễ chúng tôi…..” Anh ta vẫn chưa nói dứt lời, Chu Đình đã hung hăng đá một cái.
Người kia lùi về sau vài bước, cũng cho mở cổng.
“Đừng tưởng rằng bộ dáng cao lớn như vậy tôi sẽ sợ anh, bạn trai của tôi còn lợi hại hơn anh nhiều.” Cô tức giận nói, sau đó dẫn Hứa Trúc Linh đi vào.
Lư Thanh Vân nghe thấy động tĩnh, đi xuống lầu.
Cô nhìn thấy ba mẹ của mình, cung kính bưng trà cho bà ta, cúi đầu khom lưng, dáng vẻ sợ hãi thì rất khó chịu.
Mẹ Chu còn ôn hoà khuyên cô, thái độ đối với Lư Thanh Vân tốt một chút, suy cho cùng cũng là mẹ con ruột thịt.
Cô chợt nhớ đến lời Hứa Trúc Linh nói, chỉ có bản thân mình trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người mà mình quan tâm, nhưng bây giờ cô có tư cách gì mà đối đầu với Lư Thanh Vân chứ?
“Ba mẹ, mọi người làm sao phải hầu hạ bà ấy? Bà ấy không có chân không có tay sao?”
“Tiểu Đình, nhỏ tiếng một chút, bà chủ Thích là bà chủ nhà quyền thế bên cạnh có rất nhiều người giúp việc, lần này lại không có mang theo, chúng ta chăm sóc một chút cũng không có việc gì”
XMG … ; “Được rồi, con nếu như thật sự muốn tốt cho chúng ta, con cũng nên ngoan một chút.” Ba Chu nói: “Bà ấy lấy mạng sống của mẹ con ra gây khó dễ, chúng ta nếu chết hết rồi, vậy em trai con phải làm thế nào? Chúng ta còn phải chuẩn bị của hồi môn cho con, đợi con xuất giá, chúng ta chưa muốn chết.”
Chu Đình nghe nói như thế, nước mắt rơi đây mặt.
“Bà chủ Thích, tôi đến đây tìm bà thương lượng.” “Không vội, tôi chỉ là rất †ò mò cô chủ Cố đến đây làm gì? Đây là chuyện của nhà họ Thích chúng tôi, ngày hôm qua là một người không liên quan của nhà họ Cố, đã một phen quấy rối, hôm nay lại đến một người, một chút cũng không giống cách cư xử của gia đình giàu có quyền thế, hành vi không phóng khoáng không lên được mặt bàn.
“Bà chủ Thích, thẳng thắn mà nói bà là nhà nghèo gả vào nhà giàu, còn tôi thì không phải vậy.”
Hứa Trúc Linh không chút sợ hãi trước ánh mắt của Lư Thanh Vân, cô ấy thực sự rất lợi hại, người phụ nữ mạnh mẽ số một số hai thì sao chứ?
Về mặt quyền lực, nhà họ Cố không sợ bất cứ ai. “Nhà họ Hứa tuy không tính là gia đình giàu có gì, nhưng cũng là gia đình tâng lớp trung lưu. Lại nói cậu và dì của tôi cũng đều là những nhân vật uy tín danh dự, tôi và Cố Thành Trung là môn đăng hộ đối. Không hề là do chúng tôi suy nghĩ không phóng khoáng mà là do bà chủ Thích làm người không tốt bụng. Đứa trẻ được sinh ra chính là vật phẩm thuộc quyền sở hữu của bà sao?”
“Đó là đương nhiên, là tôi cho nó sinh mệnh!”
Lư Thanh Vân nói theo lý thường tình phải có, giọng nói vô cùng vang dội.
“Cô ấy cầu xin bà?”
Câu nói này làm cho Lư Thanh Vân nghẹn lại không nói được.
Hứa Trúc Linh không nhanh không chậm ngồi xuống, rót cho ba Chu mẹ Chu một ly nước.
“Chú và dì ngồi xuống đi ạ, đừng mệt quá, uống chút trà.”