Chương
Thích Vân Xuyên nghe thấy vậy, gãi đầu nói: “Bởi vì… mẹ nói, cả đời này em không nợ bất kỳ người nào, chỉ nợ mỗi chị. Xin lỗi…chị.”
Giọng anh ta bỗng chốc khàn đi, đôi mắt sáng trong ấy cũng hơi ẩm ướt.
“Em xin lỗi… em cướp đi tình yêu của bà nội và bố, mẹ nói, những thứ này đều là chúng ta mỗi người một nửa, mà em…em lại độc chiếm tất cả, độc chiếm mẹ nhiều năm như vậy, không chia sẻ với chị, em xin lỗi chị”
“Em lớn rồi, là con trai, em sẽ bảo vệ chị, ai cũng không thể làm hại chị.”
“Chị, em cũng sẽ bảo vệ chị, bọn em đều bảo vệ chị, chúng em đều là con trai.”
Chu Châu và Thích Vân Xuyên nắm chặt tay, giọng nói chân thành vang lên.
Chu Đình nghe thấy lời này, sớm đã rơi nước mắt.
Trước đây Chu Đình còn cảm thấy có một người mẹ như Lư Thanh Vân, là điều không thể nào hiểu nổi.
Nhưng giờ đây, cô lại bị cảm động đến mơ hồ.
“Chị, chị đừng khóc nữa, là…là vì không thích sao?”
Chu Đình lắc đầu, lau nước mắt rồi nói: “Không phải, chị rất thích, cảm ơn em đã chuẩn bị cho chị những thứ này.”
“Chị thích là tốt.”
Thích Vân Xuyên cười lên, ngây ngô vuốt tóc.
Anh với Chu Châu bằng tuổi nhau, nhưng lớn hơn cậu hai tháng, nhưng lại trưởng thành hơn Chu Châu nhiều, có thể là do môi trường sống tạo nên.
“Vậy… chị sẽ về nhà cùng với em sao?”
“Chị không đi, nhà chị ở đây.”
Vừa rồi, Chu Châu còn nói thay cho Thích Vân Xuyên, mà bây giờ lại trở mặt, hung ác nói.
Lúc này Chu Đình cũng rất phức tạp, sờ đầu hai đứa trẻ, cô rất bất hạnh, bị bố mẹ ruột bỏ rơi, nhưng cô cũng rất may mắn.
Cô gặp được bố mẹ nuôingười đối xử rất tốt với cô, có một em trai yêu thương cô.
Mà bố mẹ ruột cô chưa từng từ bỏ cô, cô lại có thêm một người em trai ưu ú.
Những điều này, đều là những thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu được.
“Em không có cướp đi bất cứ thứ gì của chị, chị ở đây rất vui vẻ, chị mất đi một số thứ, nhưng cũng có được rất nhiều. Em cứ chơi với Chu Châu đi, chị đi nói chuyện với bà Thích.”
“Cân chị đi cùng em không?”
Hứa Trúc Linh nói.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, lân này, cô tin mình có thể.
Một mình cô đi lên tầng hai, cô thấy cửa phòng vân chưa khóa, quên cả gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, đúng lúc mình thấy Lư Thanh Vân đang lau nước mắt.
Thấy có người đi vào, lập tức lau khóe mắt, định đứng lên.
“Bà Thích…”
Cô lẩm nhẩm mở miệng, không thể duy trì tâm trạng đối địch.
“Nếu con đến là để thuyết phục mẹ, không thể nào!”