Chương
Hôm sau, một hàng ba người họ lên máy bay về Huế, ở đây rõ ràng là giàu có hơn một chút, Chu Đình đi theo Lư Thanh Vân về nhà, những người còn lại ở lại khách sạn.
Rất nhanh, người nhà họ Thích đến, chào đón viện ngọc quý đã mất tích nhiều năm, dấy lên một dàn sóng lớn.
Cố Thành Trung đưa Hứa Trúc Linh ra ngoài ăn chơi phóng túng, để lại một mình Phó Lâm ở quán rượu đau đầu.
Không có con cái bên cạnh, quả thực rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất nhớ nhung, cứ cách vài tiếng lại gọi điện thoại một lần, thấy chúng ngoan ngoãn cô mới yên tâm.
Cố Thành Trung đưa cô đến phố thương mại phồn hoa, trước khi anh đến đã chuẩn bị tốt chiến lược, chỗ nào có đồ ăn ngon, chỗ nào có cửa hàng trà sữa ngon, ở đâu có chỗ vui chơi, anh đều biết rất rõ ràng.
Hứa Trúc Linh lân đầu đến đây, sớm đã mắt hoa mày loạn rồi, không phân rõ đông tây nam bắc nữa.
Cố Thành Trung năm tay cô, giống như nắm rõ đường vậy, dắt cô đi khắp nơi.
Cho dù dạ dày cô có lớn đến đâu đi nữa, thì cũng ăn no rồi.
“Không được rồi, em không ăn nổi nữa, thực sự rất nhiều rồi, em…em để lại lần sau ăn”
“Vậy đưa em đi mua quần áo.”
“Em cũng không cần.”
“Muốn mua cho em, sản phẩm mới của D&E ra rồi, đưa em đi xem.”
“Là trang phục của nhà thiết kế Từ Bảo Thiến sao?”
“Ừm, em mặc rất đẹp, không ai thích hợp hơn em cả, anh kiểm tra rồi, nơi hàng đến nhanh nhất là chỗ này, anh đã hẹn trước cho em rồi.”
“Cố Thành Trung…có phải anh đã sắp xếp hết rồi phải không?”
“Lẽ nào không nên thế sao? Ra ngoài đi du lịch, anh mang não, em chỉ cần đi theo anh là được, anh tìm nơi ăn uống, mua mọi thứ cho em, Nếu không cần đàn ông, cần chồng làm gì?”
Cố Thành Trung bày ra dáng vẻ “đó là đương nhiên” khiến cô dở khóc dở cười, nhưng không có nhiều đàn ông tự giác được như anh?
“Chúng ta đến không phải là để giúp Phó Lâm sao?”
“Nhưng cũng không đáng ngại, chúng ta cứ ăn chơi trước đã, sống ở Đà Nẵng lâu như vậy, đến nơi khác hưởng thụ một chút cũng tốt. Em chiều ba đứa nhỏ, anh xem em như con cái mà chiều chuộng. Trong thời gian này em đã vất vả nhiều rồi, anh muốn em nghỉ ngơi thật tốt.”
Anh sờ nhẹ đầu cô, nhẹ nhàng nói.
Hành động sờ đầu này khiến tim cô thấy ấm áp.
Cô cười lên, đi theo anh vào cửa hàng, vừa đi vừa ngắm bỗng chốc cảm thấy bụng cũng không khó chịu nữa.
Hai người bước vào khu hàng hóa mới, hàng giới hạn một bộ, là một chiếc váy màu vàng ngỗng, chiết eo, trông rất tươi trẻ.
Bên trên còn có lông vũ, xoay người một cái, trông giống như tiên tử vậy.
Cô không thể không thừa nhận, mắt nhìn của Cố Thành Trung cực kỳ tốt.