Chương
Sau khi Hứa Trúc Linh kiểm tra sức khỏe xong thì đến nhà ăn của bệnh viện ăn sáng, không nghĩ tới lại nhìn thấy Hứa Đan Thu cùng La Thanh Nhã.
Bọn họ một đường đi thẳng đến khoa phụ sản, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Hứa Trúc Linh cũng không để ý nhiều, vết phỏng của cô vẫn chưa lành hẳn nên thù này cứ tạm ghi sổ lại đã.
Khương Anh Tùng muốn chạy về xử lý công việc nên không ở lại ăn sáng.
Hứa Trúc Linh ăn xong bữa sáng, lại nhìn thấy Hứa Đan Thu từ bệnh viện khóc sướt mướt đi ra.
Sắc mặt La Thanh Nhã bên cạnh cũng rất khó coi, không ngừng nói gì đó.
La Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì sắc mặt bèn trầm xuống, tức giận.
Cố Ngọc Vy đến đập đồ nhà chị ta, cũng chỉ vì muốn hả giận nên món nợ này chị ta cũng tự nhiên tính lên đầu Hứa Trúc Linh.
“Đừng khóc nữa, mất mặt chết đi được, nhanh đi thôi, xui xẻo!”
La Thanh Nhã kéo Hứa Đan Thu sải bước rời đi.
Cô chú ý đến khóe mắt Hứa Đan Thu đều là nước mắt, đôi mắt đỏ bừng. Cô không hỏi nhiều, dù sao cũng là chuyện nhà bọn họ.
Cổ Thành Trung giải quyết chuyện tập đoàn liền trở về nhà.
Anh nhìn thấy Hứa Trúc Linh đem về một đống sách, nhịn không được hơi cau mày, nghi ngờ nói: “Sao em mua nhiều sách về vậy?”
“Lúc về em đi ngang một tiệm sách chuẩn bị đóng cửa hẳn, họ thanh lý số sách này với giá rẻ. Thấy bìa sách bên ngoài vẫn còn tốt, nhìn cũng rất có ý nghĩa, giá còn rẻ như vậy liền nhịn không được mà mua nhiều chút.”
“Có loại sách anh thích, cũng có loại em thích.”
“Nhiều sách như vậy, có thể đọc hết sao?”
Anh quét mắt nhìn một cái, ước chừng hơn cả trăm cuốn, xem ra anh sắp phải đưa thêm một kệ sách mới qua đây.
“Tại sao phải đọc hết?”
Hứa Trúc Linh không hiểu nhìn anh. “Em mua sách về, chẳng lẽ không phải là vì muốn đọc hết sao?”
“Không phải, chỉ cần chọn một chút, không cần phải đọc hết. Anh xem một nửa, em xem một nửa, có gì thú vị thì kể cho đối phương, thì có phải là người kia cũng đã đọc cuốn sách đó không?” “Nếu hai người ở nhà máy móc đọc sách thì có gì thú vị chứ?”
Cố Thành Trung chưa từng nghe qua ý kiến như vậy, không khỏi sững sờ giây lát, sau đó không nhịn được cười một tiếng.
Anh nghĩ một chút, anh cùng Hứa Trúc Linh mỗi người ôm một cuốn sách, đọc được chỗ nào ý nghĩa sẽ kể cho đối phương nghe, phương pháp đọc sách như vậy quả thật rất thú vị.
So với việc anh trước kia buồn bực đâm đầu đọc sách, đúng là thú vị hơn nhiều.
Cố Thành Trung không nhịn được ôm cô vào lòng, gõ lên trán cô: “Bên trong đầu em, ngược lại có rất nhiều ý tưởng thú vị ha.”
“Đương nhiên, thật ra IQ của em cũng được lắm đó, anh chỉ cần đừng bắt em làm đề thi toán, chỉ số IQ của em tuyệt đối đạt .”
“Phải không? Sao anh thấy khó tin thế nhỉ?”
“Hứa Trúc Linh, có muốn biết con của chúng ta sau này sẽ có chỉ số IQ bao nhiêu không?”
“Còn có thể biết cái này sao? Làm sao biết?”
“Đưa em đi thử một món đồ chơi.” Cố Thành Trung cười một tiếng. Rất nhanh chú An đưa về nhà một cái máy rất lớn, nhìn như ghế mát xa.
“Đây là cái gì?”
“Đây là máy kiểm tra chỉ số thông minh tân tiến của nước ngoài, có thể bước đầu phỏng đoán giá trị IQ, trước mắt đã thực hiện hơn một nghìn thí nghiệm thực tế, độ chính xác cáo đến tám mươi phần trăm. Nhưng do chi phí chế tạo quá cao, tạm vẫn chưa bán ra ngoài, này chỉ là bán thành phẩm thôi.
Lúc trước cậu chủ làm ăn ở nước ngoài được người ta tặng một cái, sau đó cứ đặt không trong nhà, lần này đột nhiên muốn dùng nên tôi mang ra.”
“Máy kiểm tra chỉ số thông minh? Có cần phải dùng tới loại máy cao cấp như vậy không? Cố Thành Trung, anh định lừa em hả?”
“Chỉ là một món đồ chơi, em ngồi thử một chút là biết.”
“Được thôi, em thử một chút vậy.”
Hứa Trúc Linh ngồi lên, ánh mắt Cố Thành Trung liếc về phía chú An, chú An trong góc tối bày ra một dấu tay “OK”.
Anh đã nhờ chú An chỉnh sửa số liệu một chút, nếu chỉ số của Hứa Trúc Linh đạt thì con số hiển thị sẽ là .
Chỉ số thông minh trung bình của một người là đến , đến được tính là người thông minh.
Anh không trông cậy Hứa Trúc Linh là người thông minh, nhưng ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn người bình thường. Đem thứ này đến, vừa để cô vui vẻ, vừa để cô càng tin tưởng bản thân hơn. “Có thể bắt đầu chưa? Cô Trúc Linh?”
“Được, chú bắt đầu đi.”
“Trả lời các câu hỏi được đặt ra là được. Đồng thời sẽ có máy cảm biến thăm dò phản ứng của thân thể, cô bắt đầu đi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy cảm thấy có chút thần kỳ.
Kiểm tra mất khoảng mười phút, cô thấy trên màn hình nhỏ bắn ra một con số: “Chỉ số thông minh của bạn đạt mức , phạm vi chỉ số thông thường”
“Là chỉ số thông thường, tiếc thật, chỉ chút xíu nữa là đã rồi! Cố Thành Trung, anh nói có đúng không?”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thành Trung, phát hiện sắc mặt anh có chút khó coi.
“Cố Thành Trung, anh sao thế?”
“Không có gì.”
Cố Thành Trung gượng cười.
Cô vợ nhỏ của anh thấp hơn cả giá trị trung bình, cái này là… thiếu hụt tâm nhãn sao?
“Cố Thành Trung, anh cũng thử một chút đi, em cảm thấy chơi rất vui.”
“Không cần, này chỉ là bán thành phẩm, cũng không quá tốt, đừng quá tin những thứ này. Người phụ nữ anh coi trọng, chỉ số thông minh khẳng định phải tới .”
“Đó là đương nhiên.”
Hứa Trúc Linh không nhịn được dương dương đắc ý vỗ ngực, giống như chỉ số thông minh của mình thật sự là vậy.
“Trúc Linh, xế chiều nay anh phải đi Phú Quốc một chuyến, dự án khai phá làng du lịch đã tiến hành hơn nửa, anh phải qua xem thế nào. Hôm nay đi, ngày mai có thể về tới, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh.”
“Vậy anh nhớ mang đồ ăn về cho em.
“Được.”
Lần này Hứa Trúc Linh không tiễn anh, chỉ giúp anh đơn giản thu dọn đồ đạc, dù sao cũng chỉ đi một ngày thôi.
Cô đứng ở cửa đưa mắt nhìn theo.
“Trên đường chú ý an toàn, đến nơi thì gọi báo em.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó chính là mang đồ ăn vê cho em!”
“Còn gì nữa không?”
“Còn gì?” Hứa Trúc Linh có chút buồn bực, còn gì chưa dặn dò sao? Cô tra thử thông tin thời tiết Phú Quốc, ngày mai trời không mưa, nhiệt độ cũng không hạ xuống đột ngột, còn gì chưa dặn dò?
Cô vắt óc vẫn không nghĩ ra lý do, Cố Thành Trung không còn cách nào khác đành gõ đầu cô một cái, bá đạo ôm cô vào lòng, cúi người hôn lên môi.
Hứa Trúc Linh không kịp đề phòng, cả giấy giụa cũng quên mất.
Một lúc sau tách ra, trong miệng vẫn còn lưu lại hơi thở mạnh mẽ bá đạo của anh.
Cô đỏ mặt, dù sao người giúp việc ở cửa vẫn đang nhìn, ngại lắm đói “Anh làm gì vậy?”
“Nụ hôn tạm biệt, không định cho anh sao?”
“Anh sao lại kiểu cách như vậy, đi có một ngày còn phải hôn gì chứ? Thiệt là, nhiều người nhìn như vậy, kỳ chết đi được.”
“Xấu hổ sao?”
Anh nhéo nhéo khuôn mặt cô.
“Đừng nhéo sưng mặt em, vết sưng còn chưa tan hết, không lại khiến sưng hơn bây giờ. Nhanh đi đi, đến nơi nhớ gọi em, đã một bó tuổi như vậy rồi mà sao không đứng đắn gì hết, gì mà nụ hôn tạm biệt, đúng là không biết xấu hổ…” Hứa Trúc Linh liên tục lầm bầm.