Chương
“Đừng nói nữa, anh biết mình rất nhiều khuyết điểm, không đáng lo… Sửa từ từ là được.” Anh mím môi khàn khàn nói.
“Không cần thay đổi, tính anh xấu, nhưng đối với những người thân cận rất nghĩa khí. Anh thô bạo cũng là đối với những người xấu mà thôi. Anh không đủ điềm tĩnh kiêm chế, nhưng lúc làm việc, lại rất bình tĩnh. Tuy rằng anh rất thẳng thắn, nhưng đối với em cũng rất tốt. Có lúc hung ác tàn bạo, nhưng anh cũng đang dần dần sửa đổi, đừng dùng bạo lực giải quyết vấn đề, ít nhất anh cũng có chỗ để đàm phán…”
“Khuyết điểm của anh rất nhiều, nhiều như sao trên trời vậy, nhưng còn ưu điểm của anh lại giống như mặt trăng, mặt trăng xuất hiện rồi thì sẽ không còn thấy sao nữa.”
Cô cười nói, những lời này không biết đã đọc ở đâu, dùng để an ủi người đàn ông thẳng tính này, vừa hay.
Phó Lâm nghe những lời này, đáy mắt đột nhiên sáng lên bừng bừng.
Anh xúc động, liền ôm lấy đầu cô, mạnh mẽ hôn lên cánh môi của cô.
“Cô nương, yêu em chết mất, những lời nhận xét này của em quả thật là khiến cho người ta kinh ngạc.”
“Phải… Phải không?”
Đột nhiên cô chột dạ, một lúc nào đó, một ngày nào đó, ở trên một diễn đàn nào đó, đâu đâu cũng có thể thấy mà.
Cái tên nCốc này, bình thường chỉ biết kinh doanh, cũng chẳng thèm xem mấy tin tức hoàng đạo ra sao, thật sự dễ lừa.
“Sau này có ai khinh chê anh nữa, anh liền cãi ngược lại như vậy.”
“Cãi lại làm gì, quản những người đó làm gì, em thích anh là được rồi, chẳng lẽ anh còn muốn người khác thích anh sao?”
Cô khó chịu liếc anh một cái.
Phó Lâm nghĩ cũng đúng, đời này có một mình Chu Đình là đủ rồi, ánh mắt người bên cạnh không quan trọng.
Anh bây giờ cũng đã không để ý đến ánh mắt của Cố Thành Trung nữa rồi, chỉ cần đừng chạm vào vết sẹo của người ta, trên căn bản anh sẽ không hung bạo.
“Tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?
Em không muốn quay về nhà họ Thích.”
“Chắc em vần chưa quen với Huế đâu? Đưa em đi dạo xung quanh.”
“Được, đi thôi.”
Phó Lâm nắm lấy tay cô đi trên phố, cô mệt rồi anh liền cống cô tiếp tục đi.
Dần dần, hoàng hôn buông xuống, ráng chiều chiếu rọi trên người bọn họ, kéo dài cái bóng của nhau.
Cô cũng mua túi lớn túi nhỏ, đều do Phó Lâm xách.
“Chu Đình, em không sợ anh già sao?”
Đột nhiên cô nghe đến vấn đề này, trái tim run rẩy dữ dội.
Lư Thanh Vân lúc trước từng nói, đã như một hòn đá làm dậy sóng, không ngờ hôm nay Phó Lâm lại chủ động nhắc đến.
“Thật ra… Rất sợ…”
Giọng cô nhỏ nhẹ vang lên.