Chương
“Thật khó quá đi, họ đã đấu đá hơn hai mươi năm, tôi cứ tưởng rằng khi bà nội qua đời thì tình hình sẽ tốt hơn một chút mà cô thấy đấy…”
“Vậy có thể là do cậu chưa nỗ lực hết mình, huống chi bây giờ cậu không chỉ có một mình mà cậu còn có tôi, về sau thì sao, hai chúng ta có thể kề vai sát cánh giúp nhà họ Thích đối mặt với mọi chuyện có được hay không?
Chu Đình cầm lấy tay anh ta làm cho mắt anh ta sáng rực lên, Thích Vân Xuyên lại có thêm hy vọng.
Thích vân Xuyên nghe Chu Đình nói liền bối rối cắn môi, lưỡng lự một chút sau đó vẫn gật đầu một cách kiên định.
Cậu ta dĩ nhiên muốn ba mẹ ruột của mình rồi, sao lại không cần người cha đã nuôi mình lớn lên!”
Cậu ta có thể mặc kệ Lư Thanh Vân nhưng không thể không cứu ba cậu ta trong tình huống nguy cấp.
Cậu ta cảm thấy trên đời này tất cả phụ nữ đều tốt hơn mẹ cậu ta, nhưng mà ba cậu ta chỉ nhất quyết một lòng với bà ấy thôi.
“Vậy chúng ta đừng uống rượu nữa có được hay không?”
“được, tôi có chút say, muốn nôn.”
“Để Phó Lâm đưa cậu đến nhà vệ sinh rồi nôn.”
“Đàn ông uống rượu mà nôn trước mặt người đàn ông khác không phải là quá mất mặt hay sao?”
Giọng nói của Thích Vân Xuyên có chút không được vui.
“Nhóc thúi có gì mà mất mặt, mau đi đi!”
Cô tức giận đạp vào mông cậu một cái sau đó nói Phó Lâm đưa cậu ta vào nhà vệ sinh.
Vừa đến nơi cậu ta liền ôm bồn cầu không buông, nôn thốc nôn tháo.
Sau khi nôn xong cậu liền cảm thấy người mình nhẹ hẳn ra.
Cậu súc miệng rửa mặt liền cảm thấy sảng khoái cả người.
“Tôi cực kì thích anh vì tôi thấy anh là một người rất tuyệt vời!” Thích Vân Xuyên không keo kiệt khen ngợi anh.
“tại sao lại nói tôi là người tuyệt vời?” “Anh đẹp trai, chu đáo lại còn rất thương vợ, quá xuất sắc, anh chính là tấm gương mà tôi muốn noi theo! Anh nhất định phải làm anh rể của tôi, ở cạnh tôi như thế tôi mới có thể gặp anh thường xuyên được. Tất nhiên nếu anh dám ức hiếp chị của tôi, tôi là người đầu tiên không buông tha cho anh. Tôi và chị ấy tuy biết nhau thời gian chưa bao lâu nhưng tình cảm như người một nhà anh có hiểu không? Chuyện của chị ấy chính là chuyện của tôi, ai dám ức hiếp chị ấy tôi sẽ liều mạng với người đó.”
Phó Lâm nghe xong liền ngắt nhẹ vào vai cậu ta một cái: “Vậy lo nhanh trưởng thành để to lớn hơn đi, bản thân bây giờ còn nhỏ bé không có chút sức phản kháng, còn vì chuyện gả đi mà đấu tranh.”
“cơ thể lúc nhỏ của tôi luôn yếu ớt bệnh tật cho nên giờ mới ốm nhom, hiện tại tôi đang tập luyện không sớm thì muộn tôi cũng sẽ có cơ bắp cuồn An cuộn.
“Cơ bắp cuồn cuộn ở đâu ra? Cha cậu là một người hùng dũng còn mẹ cậu cũng rất khỏe mạnh, không hiểu tại sao lại sinh ra một đứa con như cậu nữa.”
“Tôi chính là có sự kiên cường.”
Cậu ta ưỡn thẳng ngực, Không yếu kém mà nhìn trực diện vào mắt người nam nhân cao lớn trước mặt.
Trong mắt chàng trai trẻ có ánh sáng, rực rỡ chói lóa.
Không chỉ là một con nghé mới sinh không sợ cọp mà còn là một chàng trai có ý chí lớn quyết tâm cao.
Phó Lâm nhìn rồi mỉm cười: “Cậu em vợ về sau chúng ta cùng nhau bảo vệ chị của cậu nhé.”