Chương
“Đuổi…đuổi sao?Cậu nhóc trợn trắng mắt đuổi người ta mà có cần nói thắng như vậy không?
Thích Vân Xuyên vừa mới nãy còn khí thế hùng hổ nhưng giờ lại không nói ra được lời nào.
Cậu ta còn có thể làm gì? Người đó có thể là mẹ ruột của cậu ta.
Cho dù bà ấy có sai hàng nghìn lần thì bản thân cậu ta cũng không thể đối xử với bà ấy như vậy. Cậu ta cúi đầu xuống, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé rồi nói: “Tôi không thể đối xử với bà ấy như đối với chính mình được, tôi sẽ ngăn chặn vấn đề này ngay từ đầu, tôi sẽ không cưới người phụ nữ giống như bà ấy cũng sẽ không giống ba yếu ớt không có tài cán gì, nếu như ông ấy ở nhà trò chuyện một chút thì có khi gia đình cậu sẽ ấm áp hạnh phúc rất nhiều như những gia đình khác.”
“Hôn nhân của họ căn bản không hạnh phúc vậy tại sao lại còn muốn ở bên nhau?Là do mẹ tiếc nuối nhà họ Thích, cha tôi thì không nốỡ rời xa bà ấy.Chúng tôi… đều là kết tinh của họ nhưng họ lại không quan tâm.” “Bản thân mẹ và ba tôi đều ích kỷ, mẹ tôi chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, họ làm cái gì bà ấy cũng không ngăn cản, cô có thể nghe ngóng được trên dưới nhà họ Thích đều bao trùm không khí đau thương. Hai người chú của tôi mỗi ngày đều đến tẩy não để cho ba tôi giữ chức quyền to. Người ngoài chê cười nhà họ Thích chúng tôi không lẽ tôi không biết?”
“Thật khó quá đi, họ đã đấu đá hơn hai mươi năm, tôi cứ tưởng rằng khi bà nội qua đời thì tình hình sẽ tốt hơn một chút mà cô thấy đấy…”
“Vậy có thể là do cậu chưa nỗ lực hết mình, huống chỉ bây giờ cậu không chỉ có một mình mà cậu còn có tôi, về sau thì sao, hai chúng ta có thể kề vai sát cánh giúp nhà họ Thích đối mặt với mọi chuyện có được hay không?
Chu Đình cầm lấy tay anh ta làm cho mắt anh ta sáng rực lên, Thích Vân Xuyên lại có thêm hy vọng.
Thích vân Xuyên nghe Chu Đình nói liền bối rối căn môi, lưỡng lự một chút sau đó vẫn gật đầu một cách kiên định.
Cậu ta dĩ nhiên muốn ba mẹ ruột của mình rồi, sao lại không cần người cha đã nuôi mình lớn lên!”
Cậu ta có thể mặc kệ Lư Thanh Vân nhưng không thể không cứu ba cậu ta trong tình huống nguy cấp.
Cậu ta cảm thấy trên đời này tất cả phụ nữ đều tốt hơn mẹ cậu ta, nhưng mà ba cậu ta chỉ nhất quyết một lòng với bà ấy thôi.
“Vậy chúng ta đừng uống rượu nữa có được hay không?”
“được, tôi có chút say, muốn nôn.”
“Để Phó Lâm đưa cậu đến nhà vệ sinh rồi nôn.”
“Đàn ông uống rượu mà nôn trước mặt người đàn ông khác không phải là quá mất mặt hay sao?”
Giọng nói của Thích Vân Xuyên có chút không được vui.
““Nhóc thúi có gì mà mất mặt, mau đi đi!”
Cô tức giận đạp vào mông cậu một cái sau đó nói Phó Lâm đưa cậu ta vào nhà vệ sinh.
Vừa đến nơi cậu ta liền ôm bồn cầu không buông, nôn thốc nôn tháo.
Sau khi nôn xong cậu liền cảm thấy người mình nhẹ hẳn ra.
Cậu súc miệng rửa mặt liên cảm thấy sảng khoái cả người.
“Tôi cực kì thích anh vì tôi thấy anh là một người rất tuyệt vời!” Thích Vân Xuyên không keo kiệt khen ngợi anh.
“tại sao lại nói tôi là người tuyệt vời?” “Anh đẹp trai, chu đáo lại còn rất thương vợ, quá xuất sắc, anh chính là tấm gương mà tôi muốn noi theo! Anh nhất định phải làm anh rể của tôi, ở cạnh tôi như thế tôi mới có thể gặp anh thường xuyên được. Tất nhiên nếu anh dám ức hiếp chị của tôi, tôi là người đầu tiên không buông tha cho anh. Tôi và chị ấy tuy biết nhau thời gian chưa bao lâu nhưng tình cảm như người một nhà anh có hiểu không? Chuyện của chị ấy chính là chuyện của tôi, ai dám ức hiếp chị ấy tôi sẽ liều mạng với người đó.”