Chương
“Cô đâu?”
“Ở bên trong, đang trông coi thi thể dượng, không co ai động vào.”
Chu ĐÌnh cũng không ngờ mình vừa mới về nhà không bao lâu đã gặp phải chuyện lớn như vậy.
“Lên lâu xem đi, cô và dượng con thương yêu con nhất, lên tiễn dượng đi một đoạn đi.”
Thích Tuấn mở miệng nói.
Thích Vân Xuyên gật đầu, lập tức đi lên lâu, đứng ở cửa căng thẳng run ngón tay.
Anh ta chậm rãi đi vào, nghe thấy tiếng khóc nỉ non của cô.
Anh ta cũng nhìn thấy dượng… Trình Thịnh với khuôn mặt bình thản, vốn dĩ trạng thái khi chết người uống thuốc ngủ rất khó coi, miệng sùi bọt mép, nhưng quần áo dượng lại sạch sẽ, khuôn mặt vui vẻ, ngồi trên ghế xích đu mà dượng thích.
Thanh âm rời khỏi cánh môi, khàn đặc và ngắt quãng.
“Cô à, chú sao có thể như vậy?”
“Cô không tin anh ấy tự sát, cô không tin… Vân Xuyên, cháu phải giúp cô, bọn họ không tin cô, cháu phải tin cô, anh ấy không tự sát…”
Thích Vận Tình xúc động nói.
Cuối cùng, bà ôm lấy Vân Xuyên khóc lóc thảm thiết.
Mà dưới tầng lúc này, ông bà Trình người đầu bạc tiễn người đầu xanh khóc tới đứt ruột, họ hàng nhà họ Trình giúp đỡ họ tiếp khách.
Chu Đình không ngờ mình sẽ nhìn thấy bóng người quen thuộc trong đám đông này.
“Sao anh lại đến đây? Bọn họ cho anh đến sao?”
“Có nhiều người nên tình hình lộn xộn, anh nhân cơ hội đi vào trong.”
“Anh lo lắng cho em nên tới đây xem một chút.”
“Có gì đâu mà phải lo lắng? Em tới đây để tham dự tang lễ. Tuy ở chung một chỗ với bọn họ, nhưng bọn họ đang tang gia bối rối, cũng không có thời gian quan tâm tới em. Em chỉ thấy thương cho cô em thôi.”
Chu Đình nắm lấy tay anh rồi nói: “Em dân anh đi gặp ngài Thích với cô Thích, dù gì anh đã đến rồi, không đến chào hỏi cũng không hợp tình lắm”
“Được.”
Anh cũng có ý định đó.
Vì đây là tang lễ của người quen, Trình Thịnh là bạn tốt nhiều năm của Thích Tuấn, cũng là em rể của ông, mà Lư Thanh Vân cũng từng làm tiêu thụ †rong công ty Trình Thịnh, về sau chuyển công tác sang công ty nhà họ Thích, thế nhưng bọn họ vẫn giữ liên lạc.
Rồi bà lại được gả vào nhà họ Thích, mối quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, thường xuyên liên lạc với nhau.
Một người hiền lành như thế, không nói không rằng đã mất, bà cũng cảm thấy thương cảm nên không nói gì nhiều.
“Phó Lâm, cậu theo tôi xem người nhà họ Trình có giúp đỡ gì không.”
“Nhanh đi nhanh đi.”
Chu Đình còn tích cực hơn anh, chủ động đồng ý, bố vợ cho phép con rể đi theo đó là chuyện tốt.