Chương
Bà biết gia đình nhà Thích Tuấn có điều kiện khá tốt, cha mẹ đều làm ra tiên, thế nhưng bà không ngờ gia đình ông lại giàu đến vậy.
Lúc Thích Tuấn công khai thân phận, bà dường như chết lặng và không biết giải quyết như thế nào.
Khi đó không nghĩ đến chênh lệch giàu nghèo, nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu là hai có thể sánh bước bên nhau.
Mặc dù mẹ chồng không thích bà, nhưng bố chồng lại khen ngợi bà rất nhiều, hy vọng bà có thể phối hợp với Thích Tuấn quản lý tốt tập đoàn.
Dù sao trong nhà đàn ông vẫn là người năm quyền, cho nên khi có mặt cha chồng, mẹ chồng sẽ không nói thêm gì nữa.
Bà cho rằng bản thân mình có thể sống yên ổn nhiều năm, nhưng bà không ngờ thời gian hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy.
Bà nhớ lại những chuyện đã qua, năm tháng ngọt ngào đã trôi qua, những gì còn lại chỉ còn nỗi đau vô bờ bến.
“Không ngờ… Mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy, anh còn nhớ không?”
Bà nhìn xuống dưới, giọng nói khan đặc.
“Anh muốn quên nó đi, nhưng anh không thành công. Nguyên nhân chủ yếu bộ dạng ăn ngấu nghiến khi đó của em rất đáng yêu, đến bây giờ anh vẫn nhớ như in.”
Thích Tuấn mím môi khi nói những lời đó, ông nở nụ cười thoải mái.
Lư Thanh Vận nghĩ rằng đó chính là thời gian bà khổ sở nhất, nhưng về sau mới biết khoảng thời gian khó khăn nhất chính là những năm nay.
“Kết hôn với em, anh hối hận không?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh và hỏi một cách nghiêm túc, trong ánh mắt cô là một tia sáng lập lòe.
“Không hối hận, còn em?”
“Em cũng vậy.”
Giọng nói Lư Thanh Vân run nhè nhẹ.
Dù vậy, bọn họ đều không hối hận.
Có lẽ bọn họ chính là trời sinh một đôi, cho nên mới sánh bước bên nhau được như thế.
“Thanh Vân, em nên tôn trọng suy nghĩ của con mình, như anh tôn trọng em vậy. Dù sao nó cũng không là trẻ con nữa, biết bản thân mình đang làm gì, cũng có thể chịu trách nhiệm. Hơn nữa, anh tin tưởng Phó Lâm sẽ không để con gái chúng ta chịu ấm ức.”
Thích Tuấn lại nói.
“Em thực sự không hiểu, hai người chỉ gặp mặt được mấy lần, sao anh lại nói tốt cho cậu ta như thế? Có phải cậu ta cho anh bùa mê thuốc lú gì đó không?”
Lư Thanh Vân bất lực, chồng mình không ngừng nói tốt về người đàn ông khác như vậy khiến cho cô cảm thấy thần kinh mình bị suy nhược.
Ông chỉ cười: “Bởi vì cậu ta đủ tốt.”
“Được rồi, em hứa với anh không can thiệp vào chuyện này nữa. Em hiểu mà, không phải em ngăn là được.