Chương
Phong ba nhà họ Thích nhanh chóng trôi qua, cô đón tiếp một sự kiện vui mừng. Ba người nhà họ Chu sắp tới gặp cô!
Cô ta vừa mới nhìn thấy ba người nhà họ Chu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, rõ ràng mới rời khỏi hơn một tháng, nhưng cô ta cảm giác dài như ba năm năm năm vậy.
Bốn người vừa gặp mặt đã ôm chặt lấy nhau, mẹ Chu không kìm được mà nước mắt rơi đầy mặt.
“Để mẹ nhìn kỹ con một chút, sao lại gầy như vậy, có phải không ngoan ngoãn ăn cơm không?”
“Được rồi được rồi, vừa mới gặp con đã hỏi những vấn đề này rồi, mau mau tìm chỗ ngồi xuống trước, con đường xa tới đón chúng ta cũng mệt rồi. Mọi người ngồi xuống nói chuyện đi!”
Phó Lâm nghe thấy vậy chủ động tiến lên giúp bọn họ mang hành lý, sau đó đoàn người lái xe rời khỏi tiến về phía khách sạn.
Còn chưa tới khách sạn, mắt mẹ Chu đã khóc thành quả hạch đào.
Khi biết được Lư Thanh Vân đã đã đồng ý cho hai đứa trẻ ở cùng nhau, hết Sức vui mừng.
Sau khi cô ta sắp xếp ổn thỏa cho bố Chu và mẹ Chu, liền mang theo em trai ra ngoài mua đồ hỏi han, thì ra sau khi anh ta và cô ta rời đi bố mẹ đã có cuộc sống rất tồi tệ, mẹ Chu suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, bố Chu thì thở dài tuyệt vọng.
Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ hút thuốc uống rượu, vậy mà có lúc sẽ lén lút hút thuốc sau lưng mẹ Chu, còn ở bên ngoài uống rượu xã giao.
Khi nghe thấy lời này trong lòng Chu Đình cảm giác khó chịu, chỉ cảm thấy có lỗi với bố mẹ.
Chu Châu nắm tay cô ta: “Chị! Chị không thể chỉ quan tâm bố mẹ, không quan tâm em! Sau khi chị rời đi em cũng ăn không ngon ngủ không yên.”
Chu Châu vẻ mặt đầy oan ức nhìn cô ta, Chu Đình ngồi xổm xuống, sờ đầu cậu nói: “Chị biết Chu Châu rất quan tâm chị, chị cũng rất nhớ em, vậy em có thể giúp chị một việc khônhg?”
“Chị, đừng nói một việc, mười việc trăm việc em đều sẽ giúp!”
“Không cần nhiều như vậy, tâm trạng Vân Xuyên gần đây không tốt, người cô mà anh ta thích nhất không để ý tới anh ta, anh ta ở nhà rất buồn, em giúp chị khuyên bảo anh ta được không?”
“Được ạ, em thích Thích Vân Xuyên!”
Chu Châu vui vẻ nói, độ cong của miệng nhếch lên đều sắp đến tai rồi.
“Đứa trẻ nhỏ, còn thích rất nhiều người?”
“Chỉ cần đối tốt với chị, đối tốt với bố mẹ, em đều thích.”
“Vậy nếu như sau này vợ em và mẹ cãi nhau, em sẽ giúp vợ hay mẹ của chúng ta?”
“Đương nhiên là mẹt”
“Đồ nCốc, đương nhiên là vợ của em, chỉ có em đối tốt với vợ, cô ấy mới không oán trách mẹ chúng ta, cô ấy cũng sẽ đối tốt với mẹ hơn, đương nhiên chị cũng tin em trai chị nhất định có thể tìm thấy một người vợ ưu tú!”
Chu Đình sờ sờ đầu cậu, sau đó đi †ìm Thích Vân Xuyên.
Anh ta dạo này uể oải suy sụp, giống như quả cà bị sương muối, bất kì ai khuyên bảo đều tốn sức, nhưng bạn cùng lứa tuổi lại có hiệu quả ngoài mong đợi.
Hai đứa nhóc nháy mắt đã kết thành một khối, chính xác hơn thì Vân Xuyên lớn hơn Chu Châu nửa tuổi, nhưng hai đứa có cùng cảm giác, là Chu Châu luôn nhường Vân Xuyên, đảm nhiệm chức đại ca.