Chương
Chu Đình còn lo lắng Lư Thanh Vân sẽ nói điều gì làm tổn thương người khác, nhưng không nghĩ tới bà ấy rất ít khi mở miệng, đều là Thích Tuấn nói chuyện, mọi chuyện cũng trở nên tốt đẹp.
Chu Đình nhìn thấy cha mẹ ruột của mình cùng với cha mẹ nuôi sống hòa thuận với nhau, mũi cô ấy hơi chua xót, đột nhiên rất muốn khóc.
Ông Chu, bà Chu là bố mẹ nuôi của cô ấy, là hai người mà cô ấy kính trọng nhất, họ đã nuôi dưỡng cô ấy gần hai mươi năm.
Nhưng cô ấy không có biện pháp phủ nhận sự thật rằng mình còn có cha mẹ ruột, chỉ có thể chấp nhận, nếu mọi người có thể sống hòa thuận như vậy, đối với bất cứ ai cũng là điều tốt.
“Sắp tới là sinh nhật lần thứ hai mươi của Chu Đình, tôi và Thanh Vân đã thương lượng, chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành tránh một chút. Đến lúc đó cũng tuyên bố hôn sự của hai đứa, tuy rằng hai đứa vẫn còn đi học, nhưng bây giờ cũng đã ở chung với nhau rồi, người ngoài nhìn vào sẽ khó tránh khỏi những lời đàm tiếu, dù sao hai đứa cũng đã có ý định ở bên nhau cả đời, kết hôn sớm hay muộn cũng đều giống nhau, con cũng phải suy nghĩ một chút cho tâm tình của Phó Lâm, người ta chờ con cũng rất vất vả.”
Lời đề nghị cởi mở của Thích Tuấn khiến Chu Đình cảm thấy hơi kinh ngạc, cô ấy không nghĩ tới mình lại sắp kết hôn nhanh như vậy.
Cô ấy cảm thấy hơi hoảng hốt, nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần.
“Em sắp kết hôn rồi sao?”
“Em đang hỏi anh, anh nghĩ thế nào?”
Chu Đình nghe vậy nhìn về phía Phó Lâm, có thể nhìn ra được anh ấy rất chờ mong, bởi vì khẩn trương mà bàn tay nắm chặt lại, trái tim cũng giống như bị lỡ nhịp, đang chờ câu trả lời từ cô ấy.
Một lúc lâu sau, cô ấy vẫn chưa trả lời.
Phó Lâm mím môi: “Anh có thể tiếp tục chờ đợi, không sao, dù sao em cũng đã học năm thứ hai, còn có hai năm nữa mà thôi.”
“Em muốn, em… Vừa rồi chỉ là không kịp phản ứng mà thôi, em nguyện ý gả, dù sao cũng không có ý định đổi người, không phải sao?”
“Nhưng tôi có một điều kiện.”
Thích Tuấn mở miệng, lời này làm cho ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn qua, sợ điều kiện ông ấy đưa ra quá khó khăn.
Phó Lâm còn chưa mở miệng, Chu Đình cũng đã khẩn trương đặt câu hỏi.
“Điều kiện gì ạ?”
Sau khi hai đứa kết hôn, có thể cho Chu Đình trở về Đã Nẵng để học xong trước, chờ đến lúc tốt nghiệp đại học, mặc kệ hai đứa làm cái gì, đều phải trở về Huế. Sau này, tôi sẽ đem toàn bộ tập đoàn Thích thị giao cho Chu Đình, cũng coi như là giao cho Phó Lâm, hai vợ chồng sẽ cùng nhau gánh vác.”
Lời này vừa nói ra, khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhất là Lư Thanh Vân, bởi vì Thích Tuấn chưa bao giờ nói những lời này với bà ấy.
Nếu như cái gì cũng cho Chu Đình, vậy Vân Xuyên phải làm sao bây giờ?
Cho dù cảm thấy nợ con gái nhiều như vậy, cũng không thể thiên vị như thế, luôn phải để lại chút gì cho con trai chứ?
“Còn Vân Xuyên thì sao?”
Thích Tuấn nghe vậy, ngước mắt lên nhìn về phía Thích Vân Xuyên thật sâu.
Thích Vân Xuyên cũng vừa mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nghênh đón ánh mắt Thích Tuấn, lập tức xua †ay nói: “Con không có ý kiến gì, cứ để cho chị gái còn tiếp nhận, giao cho anh rể quản lý tập đoàn, nhất định sẽ làm tốt hơn con.”