Chương
Mặc cho Lư Thanh Vân giấy dụa như thế nào, cũng không làm gì được Thích Tuấn, cuối cùng vẫn bị dẫn ra ngoài.
Chu Đình vốn định đuổi theo, chưa biết chừng còn có thể khuyên bảo, nhưng lại bị Phó Lâm ngăn cản.
“Chuyện của vợ chồng bọn họ, hãy để vợ chồng bọn họ tự mình giải quyết.”
“ Nhưng mà…”
“Không có gì đâu, em hay ở đây với chú và dì nhiều hơn.”
“Vậy thì em … Để em thuyết phục, em thực sự có thể chấp nhận việc này, và em muốn cung cấp tất cả mọi thứ cho chị gái mình. Hơn nữa, em cũng không nghĩ tới cuộc sống của một cậu chủ con cháu nhà giàu gì, em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Hơn nữa, em cũng muốn giống như tỷ anh rể, lợi hại như vậy, có thể chứng minh bản thân mình.”
“Em cũng ở lại đi, đợi đến khi bọn họ bình tĩnh rồi nói sau, hơn nữa, bố em cũng không phải cái gì cũng không lưu lại cho em.”
“Anh rể, lời này của anh có nghĩa là gì?”
Phó Lâm sờ sờ đầu Thanh Vân, cười: “Em bây giờ còn nhỏ, chờ sau này em sẽ biết, tin tưởng anh rể là được rồi.”
Thích Vân Xuyên gật đầu thật mạnh, vô tâm cười: “Em tin tưởng anh rể, cũng tin tưởng bố em, ông ấy nói sau này có an bài, khẳng định đã có an bài. Hơn nữa cho dù toàn bộ đều là của chị gái, chẳng lẽ chị và anh rể còn có thể làm cho em trở thành người vô gia cư hay sao?”
Phó Lâm nghe vậy cũng cười cười theo.
Buổi tối tất cả mọi người đều ở lại, ông Chu, bà Chu và Thích Vân Xuyên ở cùng một chỗ, Phó Lâm và Chu Đình ở cùng một chỗ.
Chu Đình luôn cảm thấy có gì đó không ổn, chờ Phó Lâm tắm rửa xong tóm anh ấy lên giường, nghiêm túc hỏi: “Em luôn cảm thấy anh biết cái gì đó, sao anh biết mà không bảo emI”
“Không có, tại sao em lại nghĩ vậy.”
“Em luôn cảm thấy rằng anh và bố ruột của em đang làm gì, trong lời nói của hai người dường như có ẩn ý nào đó.”
“Bởi vì cả hai chúng ta đều là đàn ông, có một số điều không cần phải nói rõ ràng, lại cảm giác này chỉ có thể hiểu ngầm, không cần phải nói ra. Không phải em cũng thường xuyên nhìn ánh mắt của Hứa Trúc Linh một cái là hiểu được cô ấy thích túi xách, quần áo có màu gì hay sao?”
“Thật sao?”
Chu Đình nghi ngờ nói.
Phó Lâm cười cười, dùng sức ôm lấy cô ấy, đẩy ngã lên trên giường, hôn lên môi cô ấy.
“Em rảnh rõi lo lắng cho ông ấy, còn không bằng lo lắng cho anh thì hơn, anh vừa chuẩn bị cái gì cũng không làm, không ngờ bố em lại giao cho anh một nhiệm vụ nặng nề như vậy, anh còn đang suy nghĩ sống một cách thoải mái như thế nào, thật sự đau đầu đấy.”
“Đừng có chiếm được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, ở Đà Nẵng thì có Cố Thành Trung, hiện tại ở Ma Đô thì có anh, hai anh em các anh đều sắp thành đại vương trên núi rồi.”
“Vậy thì em chính là vợ của đại vương.”
“Không, không, không, anh là người ở rể, em thì không phải.”
Phó Lâm nghe vậy, nhíu mày, đè lên người cô ấy.
“Có vẻ như nếu không cho em biết vài thứ, em lại không biết ai là người có tiếng nói quyết định trên giường.”