Chương
Đầu óc của Thích Kính khá linh hoạt, rất nhanh đã phản ứng lại.
“Anh Cả, anh đừng tức giận… Anh Hai chỉ là quá tức giận nên nói mấy câu vô nghĩa. Chỉ là… làm sao anh biết chuyện này?”
Thích Kính cẩn thận hỏi, Thích Hùng cũng trợn to hai mắt, khẩn trương chờ đợi câu trả lời.
“Thanh Vân áp chế các anh nhiều năm, các anh bất mãn, có rất nhiều oán giận tôi có thể hiểu được, cho nên các anh âm thầm làm những động tác nhỏ đó tôi cũng biết, cũng không tiết lộ ra.
Những gì các anh đã làm, tôi biết, đừng nghĩ răng tôi bị điếc tai và mù mắt.”
Thích Tuấn lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo, vô tình quét qua hai người: “Trong mắt tôi không thể chịu đựng được dù chỉ có một hạt cát, mặc dù các anh là anh em ruột của tôi, nhưng tôi sẽ không mềm lòng. Ở Thích thị, tôi chỉ cần cấp dưới trung thành và tận tâm, tuyệt đối phục tùng, không cần tranh đấu ám đấu, trong đầu luôn mang ý nghĩ xấu. Những suy nghĩ bẩn thỉu của các, cất tất cả đi cho tôi, đừng lấy nó ra để bị mất mặt xấu hổ, tôi chướng mắt.”
“Tất cả đều trở về cho tôi, tôi không có thời gian để chơi với các anh”
Thích Tuấn không khách khí nói, ông ấy bận tâm đến tình nghĩa anh em, mới dung túng bọn họ nhiều năm như vậy, hiện tại bọn họ còn yêu cầu lời giải thích?
Bố mẹ của ông ấy đã nhìn ra hai người bọn họ không thể làm nên nghiệp lớn, tham lợi ích trước mắt, căn bản không có kế hoạch lâu dài, cao ngạo mà lại không có thực tài.
Nếu đem tập đoàn giao cho bọn họ, chỉ có thể dần dần đi đến cuối đường.
Cho nên ngảy từ đầu, bọn họ cũng không có ý định phân chia tập đoàn cho Thích Hùng Thích Kính, ngay cả phân chia cổ phần cũng ít đến đáng thương.
Bởi vì bọn họ cũng tin tưởng Thích Tuấn là người trọng tình trọng nghĩa, sẽ sắp xếp ổn thỏa cho hai em trai, không đến mức để cho bọn họ không có cành cây để dựa vào.
Thích Kính thấy Thích Tuấn tức giận, điểm yếu của bọn họ đều ở trong tay ông ấy, giờ phút này làm sao còn dám phạm sai lầm, chứ đừng nói là muốn công bằng gì nữa.
Ông ta lôi kéo Thích Hùng, mang khuôn mặt xám xíit rời đi, sau khi ra khỏi cửa, sau lưng Thích Hùng cũng đã ướt một mảng lớn.
“Anh Cả… Giống như đã thay đổi thành người khác vậy? Trước kia, trước kia anh ấy không phải như vậy.”
“Anh Cả vốn là như vậy, trước kia chỉ là ngụy trang mà thôi. Chúng ta đều bị lừa, anh Cả so với Lư Thanh Vân còn lợi hại hơn, không dễ đối phó.”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Còn có thể làm gì nữa, nhường đi, ai bảo anh ấy sinh ra trước chúng ta, đã làm chủ tịch Tập đoàn Thích thị từ lâu rồi? Đi thôi…” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Vẻ mặt của Thích Kính cũng trở nên xám xịt.
Mà giờ phút này trong phòng làm việc, Thích Tuấn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, từ trên trân xuống mặt đất, tất cả đều là các tòa nhà cao tầng, đâm thẳng lên trời.
Nếu thời tiết u ám hơn một chút, bạn còn có thể nhìn thấy mây.
Ngay sau đó, thư ký gõ cửa: “Giám đốc, anh Trung đến rồi.”
“Vào đi.”
Cố Thành Trung vào trong, nhìn thấy bóng lưng Thích Tuấn, nói: ‘Ông Tuấn, không biết ông tìm tôi là vì cái gì?”
Anh hỏi thẳng.