Chương
“Bà xã, đều là anh ba muốn lôi anh đi, anh nói đi đến chỗ đàng hoàng mà anh áya còn cảm thấy không sảng khoái cơ.”
Sắc mặt Cố Đình Sâm chậm rãi đông cứng, khớp tay cũng vang lên răng rắc, cuối cùng mặt đen như đáy nồi.
Sắc mặt anh trâm xuống thì điện thoại cungx vang lên, có cuộc gọi đến.
Nữ vương đại nhân.
Cố Đình Sâm nhanh chóng nghe máy, đối diện truyền đến thanh âm của Hứa Trúc Linh: “Hửm? Anh muốn đi quán bar?”
“Trúc Linh, em cảm thấy giống anh sao?”
“Anh còn muốn đi đến quán bar không lành mạnh?”
“Trúc Linh, em nghe anh giải thích đi?”
“Bàn phím, sầu riêng, mì ăn liền, anh chọn một cái đi.”
“Không phải, Trúc Linh, em hãy nghe anh nói đi.”
“Sầu riêng đi, em phải ăn thứ tốt nhất, anh quỳ xong thì em ăn.”
Nói xong liền ngắt điện thoại.
Cố Đình Sâm lộ ra gương mặt đen như đáy nồi.
Mà Phó Lâm lại ở một bên tự mãn, vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này thì thanh âm của Chu Đình cũng truyền đến.
“Em cảm thấy một cây làm chẳng nên non, khẳng định anh cũng có phần, đều nói bào thai song sinh có linh cảm tương thông, anh của anh nghĩ như vậy thì ắt hắn anh cũng sẽ có tâm tư như vậy. Anh cũng đi quỳ sầu riêng cho em, ngày mai đừng tới đón em, tên khốn.”
Phó Lâm sợ hãi, nhanh chóng giải thích, tốn cả nửa tiếng, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước màn hình điện thoại.
Cuối cùng hai người cũng tin tưởng là anh em bọn họ bởi vì mệt nhọc quá mà nói giốn một chút, không nghĩ sẽ xảy ra chuyện thì mới tha thứ cho bọn họ. Ngay khi vừa ngắt điện thoại thì đầu Phó Lâm đã đổ đầy mồ hôi, rõ ràng là anh đối với với một người phụ nữ mà sao cảm giác cứ như vừa chống lại quân Nho!
Cuối cùng cũng dỗ được Chu Đình đi ngủ, ngày mai cô ta sẽ ngoan ngoãn lấy mình, anh ta cũng không cần quỳ sầu riêng rồi.
Lúc điện thoại vừa ngắt, anh ta cảm thấy thế giới rất tốt đẹp rất hòa bình, tràn đầy tình yêu và ánh sáng.
“Em coi anh như anh em, vậy mà anh lại gây khó dễ cho anh họ em?”
Cố Thành Trung híp mắt, không thân thiện nói: “Anh tốt bụng dạy chú, chú không thèm quan tâm thì thôi, chú lại thiếu chút nữa hại anh quỳ sầu riêng, sầu riêng, đó là cái một người có thể quỳ sao?”
Lúc nói chuyện, anh theo bản năng sờ đầu Cối một cái.
Sau khi Phó Lâm thấy, đột nhiên trong lòng bi thương, anh ta cảm thấy sau khi mình cưới, cuộc sống cũng không khác mấy.
Nói không chừng còn thảm hại hơn tên đần độn Cố Thành Trung, dù sao Chu Đình cũng không dễ nói chuyện như Hứa Trúc Linh.