Chương
Jane quay lại xe không nói một lời, thẫn thờ nhìn tòa nhà khuất dần ngoài cửa sổ.
Laura ngồi lái xe phía trước, cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng cũng không biết phải an ủi anh thế nào.
Trong xe, bầu không khí trâm mặc đến chết lặng.
Risa bị Phó Thanh Viên kéo về, suốt quãng đường cô không nói lấy một lời, trở về đến nhà lập tức vào phòng mình đóng cửa lại.
Phó Thanh Viên cũng không làm phiền cô, anh hiểu rằng trái tim cô đang đau biết nhường nào.
Anh ở ngoài ở phòng canh chừng, sợ rằng bên trong sẽ xảy ra chuyện gì Anh có chìa khóa dự phòng cho tất cả các phòng, dù sao thì cô ấy cũng đã mang thai được tám tháng, có gì bất thường xảy ra anh vẫn có thể năm bứt được.
Ngay khi anh thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị rời đi, anh nghe thấy một tiếng khóc thút thít từ trong phòng truyền ra.
Đầu tiên chỉ là tiếng khóc thút thít, sau đó chợt nức nở giống như một đứa trẻ.
Phó Thanh Viên ở bên ngoài nghe thấy, trong lòng chợt cảm thấy xót xa.
Việc này anh không thể giúp gì cô được, chỉ có thể tự cô cẩn bằng được cảm xúc của mình.
Risa rất hiểu chuyện, vì đứa trẻ trong bụng cô ấy sẽ không để bản thân như vậy quá lâu.
Cũng vì cô hiểu chuyện như vậy lại càng làm người khác đau lòng, trách nhiệm mà cô phải gánh trên vai là quá lớn, bắt đôi vai nhỏ bé của cô gánh vác thật sự là quá tàn nhãn.
Cái họ mà cô mang thật sự quá nặng nề rồi.
Quả nhiên, khi cơm trưa được nấu xong, cô liền ra khỏi phòng vì đứa trẻ trong bụng mà cố ăn thật nhiều.
Chỉ là cô bỗng trở nên im lặng.
Ở một nơi khác, Ngôn Phúc Lân đang cùng Hứa Trúc Linh thảo luận về vấn đề người đại diện, Hứa Trúc Linh đương nhiên sẽ không từ chối anh ta, Ngôn Phúc Lâm đối với cô mà nói giống như là gia định thứ hai vậy, Hứa Trúc Linh cũng vinh viễn coi Ngôn Phúc Lâm là anh trai của mình.
Để cô ấy có thể trở nên hoàn thiện như bây giờ không thể nào không kể đến công dạy dỗ của giáo sư Thẩm Thanh, cô sẽ luôn khắc ghi ân tình này †rong tim.
Sau khi họ kết thúc chuyến du lịch và quay trở lại, Hứa Trúc Linh không ngừng cố gắng bất cứ lúc nào, vì vậy cô đã đến tập đoàn Phát Đạt.
Cô đã lâu rồi không đến đây, ấy vậy mà lần này đến lại gặp một gương mặt quen thuộc.
Cô còn nhớ tên cô ấy là Lâm Thư, bằng tuổi mình Cô quen biết cô ấy từ lúc cô ấy hai mươi hai tuổi đến giờ đã hai mươi tư tuổi, cô ấy vẫn là thư kí riêng của Ngôn Phúc Lâm.
Hứa Trúc Linh đã từng gặp Ngôn Phúc Lâm nhiều lần nhưng lâu lắm chưa đến công ty, cho nên không quen với công việc. Lâm Thư vẫn ăn vận giống như hai năm trước, vẫn mặc độ âu phục màu đen, cột tóc cao và đeo một cặp kinh den.
“Cô Linh” Lâm Thư nhiệt tình chào hỏi: “Tổng giám đốc Ngôn còn đang họp, bảo tôi đứng đây đợi cô. Anh ấy bảo khi nào cô đến thì báo ngay cho anh ấy.”
“Không cần đâu, anh trai tôi đang họp, cô có việc gì thì đi làm đi. Tôi không sao, tôi đứng đây đợi anh ấy được mà.”
“Như vậy sẽ không được, cô là em gái của Tổng giám đốc Ngôn, Tổng giám đốc Ngôn đã dặn dò tôi kỹ càng.
Nếu tôi không báo cáo, anh ấy sẽ nổi giận”