Chương
“Cố Thành Trung, có hứng thú có thể tra google. Cậu nhóc, sau này chơi game nhớ chú ý chút, nếu như cậu còn dám nói nhảm trên mạng, ông đây sẽ qua đó đánh gãy chân chó của cậu.”
“Cố… Cố Thành Trung? Trời ạ gặp ma rồi…”
Đối phương kinh hãi cúp điện thoại, Cố Thành Trung cũng buông điện thoại xuống.
Hứa Trúc Linh đã quỳ trên sô pha: “Chồng ơi, em biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa.”
“Biết sai để sửa là tốt, nếu anh mở mic cùng người khác chơi game, em sẽ cảm thấy thế nào?”
“Không thoải mái…”
“Anh cũng vậy, rất không thoải mái.
Anh biết em không có ý gì, em cũng không lấy lòng người khác. Nhưng anh vẫn không thoải mái.”
“Biết rồi mà, vậy sau này nếu anh cùng em chơi game thì em sẽ chơi, nếu anh không chơi em cũng không chơi nữa.”
“Thời gian anh chơi cùng em có hạn.
Nếu em cảm thấy nhàm chán thì tự mình chơi, chuyện này anh sẽ không ép buộc, anh không phải người ích kỷ, anh sẽ không làm những chuyện khiến em không thoải mái.”
“Nhưng em tự chơi anh cũng sẽ không thoải mái. Những chuyện khiến anh không thoải mái em cũng sẽ không làm. Trái tim đều phải nghĩ cho nhau, em không thể chỉ vì mình thôi đúng không? Lần này em sâu sắc nhận ra được sai lầm của bản thân. Biết vậy em đã không bị đầu độc, vì năng lượng ba ba, suýt nữa… suýt chút nữa mạng nhỏ đều không còn.”
“Đầu độc? Niệm Noãn phải không?”
“Làm sao anh biết?”
“Ngoại trừ cô nhóc này còn có thể là ai, lá gan lớn hơn bất kỳ ai. Trong nhà cũng không yên phận, phải tìm vài giáo viên cho con bé rồi.”
“Dạy gì vậy? Giáo dục sớm vậy sao?”
“Không, võ thuật.”
“Hửm?”
“Anh sẽ dạy con gái anh lễ nghĩa liêm sỉ, chuyện gì là đúng chuyện gì là sai, cái gì là luật pháp cái gì là phạm tội.
Nhưng anh sợ người khác không dạy dỗ con bọn họ cho tốt. Anh cũng vì muốn tốt cho con bé, xuất thân của con bé, không thể để con bé bị người ta tùy ý bắt nạt. Nhưng mọi chuyện đều có tai nạn, anh hy vọng một mình con bé cũng có thể tự bảo vệ mình.”
“Anh mong con gái của chúng ta, muốn có thứ gì thì có thể tự mình nỗ lực đạt được, mà không phải nhờ người khác cho. Cho dù người ta cam tâm tình nguyện, đó cũng không phải thứ thuộc về con bé.”
“Chơi game xong làm sao anh hiểu ra nhiều như vậy?”
“Em muốn thứ gì, anh có thể cho em, bởi vì thân phận anh là chồng em, cho em thứ gì cũng là nên làm. Mà những người xa lạ khác, không có quyền cũng không có tư cách và nghĩa vụ, em hiểu không? Anh sẽ thương yêu Niệm Noãn, nhưng anh cũng phải dạy con bé tự bước đi trên đường đời.”
“Cố Thành Trung… anh thật sự là người cha cực kỳ cực kỳ tốt.”
“Ừ, xem ra anh cũng dạy được em rồi.
“Hửm”” Tại sao lời này nghe có vẻ kỳ lạ vậy?