Chương
“Em không đi…
“Em không đi, em không đi thì kết quả chỉ có thể là kết hôn cùng Cung Xuyên Minh Âm. Anh ta điên rồi, em còn muốn cùng hắn phát điên luôn sao? Em nhìn xem trên người em toàn những vết thương, toàn là vệt bầm xanh tím…”
anh ấy bước tới năm chặt tay cô ta để cô ta nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay mình.
Nó tương phản rõ rệt với làn da trắng ngần mềm mại.
Cô ta giấy giụa muốn rút tay về, nhưng sức lực hai người cách xa quá lớn, cô ta không thể thoát ra được.
“Anh… anh buông em ra đi, em thà tình nguyện kết hôn, còn hơn nghĩ tới việc cùng anh rời đi.”
TÀ Trong giây tiếp theo, Lê Sa hôn mê bất tỉnh, có một người đang đứng phía sau cô.
“William, anh làm thực sự rất tốt.”
Halley tán thưởng anh ta.
“Lê mề chậm chạp, còn không đi người bên ngoài sẽ phát hiện.”
William bất lực nói.
Lê Sa lâm vào hôn mê và dần dần rơi vào vòng tay của Diên.
“Anh còn không mang người đi sao?
Nếu không mang theo, trong một tuần nữa anh sẽ phải hối hận.”
Cậu ta trầm thấp phun ra một chữ, sau đó gắt gao ôm lấy Lê Sa, xoay người rời đi.
Lần này, được ăn cả ngã về không.
William dẫn bọn họ rời đi, còn Halley ở lại để giải quyết hậu quả.
Anh ta nhìn thiếu nữ kia, cô ta vô cùng sợ sệt, đôi mắt trong veo sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn anh ta.
“Đã quá muộn để tôi dạy cho cô phải làm sao để tự bảo vệ mình. Những gì tôi có thể làm chỉ là thông qua hoàng thất tạo áp lực lên Cung Xuyên Minh Âm, làm anh ta không đến mức mất hết mặt mũi. Cô ở chỗ này, rất có thể đối mặt với sống chết, có sợ không?”
“Sợ… nhưng tôi… nhưng tôi không hối hận, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.”
“Bé ngoan, em trai của cô cứ giao cho tôi, sau này cậu ta chính là hộ vệ thân cận của tôi.”
Cô gái nghe xong, lập tức quỳ xuống đất hướng về phía anh ta dập đầu ba cái.
“Thật sự… cảm ơn anh.”
“Hy vọng, lần sau gặp lại cô, cô vẫn còn sống.”
Halley thương tiếc xoa đầu cô ta, nhìn thoáng qua thật sâu, sau đó nhanh rời đi.
Cô gái kia vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, dáng người cúi thấp xuống đất, nước mắt tí tách rơi.
Cô ta biết lần này mình sẽ phải gặp chuyện gì, khả năng sẽ chết, nhưng cô †a đang phải cứu đứa em trai bị bệnh nặng của mình, thế nên cho dù có chết cũng không thành vấn đề.
Cô ta vốn bơ vơ không nơi nương tựa, cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, nếu em trai chết thì cô ta cũng không muốn sống nữa.
Quá cô đơn, thế giới rộng lớn thế nhưng không tìm thấy ai có cùng huyết thống với mình, thật sự là sống không bằng chết.
Một khi đã như vậy, còn không băng cô ta tự mình nỗ lực đến lúc cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện của người khác cũng được coi là một công đức, không phải sao?