Chương
“Anh căn bản chỉ đang quan tâm bản thân mình chứ không phải Lê Sa.
Miệng nói yêu cô ấy, nhưng trước nay chưa từng đặt suy nghĩ của mình vào vị trí của cô ấy. Cô ấy đoán anh ở cô nhi viện, đã nói với tôi, để tôi đi tìm anh không phải bởi vì cô ấy có tình cảm với anh, mà vì trên vị trí một người bạn, cô ấy chỉ đơn giản lo lắng cho anh, sợ anh chết ở bên ngoài mà thôi.”
“Anh lại níu chặt chuyện này không buông, căn bản anh chỉ là đang tìm một cái cớ nực cười để thuyết phục bản thân mà thôi. Những ngày này, anh diễn kịch cùng tôi, thật ra chỉ là vì để anh thỏa mãn… thỏa mãn sự thật rằng anh không bao giờ có được Nhật Kinh Lê Sa. Vì vậy,cho dù anh đã biết rõ tôi giả mạo, vẫn ân cần hỏi han, cùng tôi diễn vở kịch này.”
“Cung Xuyên Minh Âm, trước nay tôi chưa từng gặp người đàn ông nào lòng dạ hẹp hòi hơn anh, đáng sợ hơn anh.
Anh chính là ma quỷ, khiến người khác vừa thấy đã sợ. Người như anh sớm muộn cũng sẽ bị xa lánh.”
A Lê nhìn anh ta từng bước ép sát, mà cô ta cũng không ngừng lùi lại.
Đến cuối cùng, bởi vì sợ hãi mà giọng nói run lên.
Cô ta bắt gặp ánh mắt âm u lạnh lùng của người đàn ông này, lần đầu tiên cảm thấy bản thân cách cái chết không xa.
Dù sao cô ta cũng không hoàn thành nhiệm vụ, không còn bất kỳ tác dụng trì hoãn nào, có lẽ cũng là tận cùng của cái chết.
Cô ta không có gì phải sợ, từ khi biến thành Nhật Kinh Lê Sa thì cô ta đã không có ý định hoàn hảo trở về.
Cái chết không đáng sợ, thật sự đáng sợ chính là đã sống không bằng chết, hay là tự lừa mình dối người.
Cuối cùng, cô ta đụng phải bức tường, lưng đập về sau, cảm giác hơi đau nhói.
Người đàn ông cũng đã gần trong gang tấc, siết chặt lấy cổ cô ta.
Cô ta cảm thấy khó thở, nhưng không hề chống cự.
“Cô thật sự chán sống rồi.”
Anh ta nói từng chữ, từng chữ từ trong kế răng phun ra.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, bên trong toàn là sự tàn ác.
“Cung Xuyên Minh Âm, nói thật, tôi rất thông cảm cho anh, bởi vì anh thực sự rất đáng thương.”
“Cô câm miệng. Ai cho cô lá gan khoa tay múa chân nói chuyện của tôi?
Cô không có tư cách bình phẩm chỉ trích tôi. Cô đáng chết. Cô giả mạo Lê Sa là muốn củi trộn với trâm hay sao?
Cũng không nhìn lại xem thân phận của mình, cô cũng xứng sao?”
“Đúng vậy, không xứng, anh cũng không xứng ở bên cạnh ngưởi giả mạo như tôi… khụ khụ, loại người như anh, không xứng ở bên cạnh bất kỳ người nào. Anh… anh chính là kẻ điên, anh sẽ phải xuống địa ngục.”
Cô ta nói chuyện vô cùng khó khăn, sắc mặt đỏ bừng, cảm giác bản thân mình sắp chết.
Tay của cô ta, cuối cùng yếu ớt buông xuống, trái tim Cung Xuyên Minh Âm hơi run lên, bàn tay to lớn nhanh chóng buông lỏng.
Lúc cô ta chật vật ngã xuống đất thì anh ta mới có phản ứng, rốt cuộc bản thân đang làm gì.
“Bác sĩ, bác sĩ.”
Anh ta gấp gáp gọi lên, rất nhanh sau đó bác sĩ của đại sứ quán cũng vội vã chạy tới.
Trên cổ cô ta vẫn còn vết bầm tím, bác sĩ ấn tim rất lâu, cô mới dần dân có dấu hiệu tỉnh lại.