Chương
Cô ta đẩy xe ăn đến, đặt chai rượu †rước mặt anh ta rồi chủ động nói: “Anh uống đi, uống đến chết đi.”
Anh ta không nói gì, trực tiếp cầm chai rượu lên uống. : Cô ta hơi lo lắng nhìn anh ta dốc chai rượu lên đổ vào miệng, chẳng mấy chốc mà anh ta bị sặc, ho sặc sụa, khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh uống chậm thôi, không ai tranh với anh đâu.”
Ị Lê liên tục võ lưng anh, nhưng giây sau đã bị anh ôm chặt.
“Lê Sa… Đừng rời xa anh, được không, anh rất yêu em.”
“Tôi không phải Lê Sa, không phải anh cũng biết sao? Tôi là đồ giả là thứ giả mạo.”
Cô ta tức giận nói: Đương nhiên tôi… biết cô là giả, bản thân tôi cũng đang lừa chính mình. Lý trí mách bảo tôi từ bỏ, tác thành cho hai người họ.
Nhưng trái tim lại ngăn cản tôi từ bỏ.
Người phụ nữ tôi yêu thương còn có thể nhường thì còn có cái gì tôi không thể nhường? Tại sao bắt tôi đánh đổi, tại sao?”
” Lê Sa không yêu anh. Mọi thứ đều do anh làm khó người khác. Anh biết điều đó là sai, nhưng anh vấn không chịu quay đầu. Bởi vì khi quay đầu lại, anh nghĩ mình chắc chắn sẽ thua.”
“Cung Xuyên Minh Âm, không ai mắc nợ anh. Là anh tự mình dấn thân vào vũng bùn này.”
Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn kẻ trong cuộc, A Lê cũng Vậy.
Nghe xong, Cung Xuyên Minh Âm tức giận gạt cô ta ra tiếp tục uống rượu.
Cơ thể cô ta đập mạnh vào bàn cà phê, một cơn đau ập tới.
Anh ta đau khổ uống rượu, mắt nhắm nghiền lại, hàng lông mi ươn ướt.
A Lê xoay người rời đi, dù sao anh ta cũng đã uống mấy ngụm rượu, nhiệm vụ coi như cũng hoàn thành, không cần ở lại.
Nhưng thấy anh ta say như vậy, cô ta lại lo lắng.
Cuối cùng, cô ta cũng không thể nhãn tâm bỏ mặc anh ta.
Anh ta uống say, ôm chầm lấy cô ta, miệng không ngừng gọi tên Lê Sa.
“Vì sao…vì sao em không yêu anh, anh có chỗ nào không tốt?”
“Vì cái gì, anh có chỗ nào không bằng Diên?”
“Rõ ràng anh đã nỗ lực rất nhiều „ em…
Anh ta không ngừng nói,vào lúc này trông anh chẳng khác một đứa trẻ.
Bình thường anh hung dữ là thế, nhưng bây giờ lại chật vật, thảm hại đến khó tin. Cô ta bất đắc dĩ nói: “Tình yêu vốn dĩ không có đúng hoặc sai. Không phải anh không tốt, thật ra anh rất ưu tú. Nếu đổi lại là một người khác chắc chắn sẽ hết lòng yêu anh. Anh không hề thua kém anh Diên. Cái giá anh phải trả đúng là rất nhiều, nhưng cũng đều do anh tự nguyện. Anh không thể cứ yêu cầu Lê Sa đáp trả như vậy, vì Lê Sa chưa giờ chủ động yêu cầu anh bất kỳ điều gì”
“Gô có biết nói chuyện không vậy, nếu không biết thì câm miệng cho tôi.”
Đột nhiên Cung Xuyên Minh Âm thức tỉnh lại, tức giận nói, muốn đẩy cô †a ra, nhưng cả người không còn chút sức lực.
A Lê tức giận nói: “Sự thật luôn khó chấp nhận, anh nghe không vào là bởi vì anh biết đó chính là sự thật. Yêu người khác, sống một cuộc sống khác không phải tốt hơn sao?”