Chương
“Thật không dễ dàng đợi đến lúc trưởng thành, nhưng nhà các cậu luôn có cớ trốn tránh. Mẫu hậu cũng trì hoãn hết lần này tới lần khác, nói đừng vội.
Tôi luôn cho rằng do thân phận của cậu không thuận tiện, trì hoãn thì trì hoãn.
Lúc đó thế nào cũng không nghĩ tới cậu là đàn ông.”
“Diên… cậu thực sự… lừa tôi thật khổ sở.”
Anh ta nhẹ nhàng nhắm mắt, che giấu sự đau buồn lần tức giận bên trong, cuối cùng bình tĩnh trở lại, tan thành mây khói.
Nếu như từ khi bắt đầu đã nói cho anh ta mọi chuyện, chắc chắn anh ta sẽ tuyệt đối giữ bí mật.
Cũng sẽ không sa vào bùn lầy, đến giờ khó mà tự mình thoát ra.
Anh ta cũng không hối hận, anh ta không có vấn đề về xu hướng tính dục, chỉ là… người anh ta yêu, vừa lúc lại là một người đàn ông.
Diên nghe thấy vậy, tâm trạng cũng vô cùng nặng nề.
Trái tim như bị một bàn tay to vô hình nắm chặt, vô cùng khó thở.
“Bây giờ nghĩ lại, tình cảm của tôi thay đổi thật sự bất ngờ, đầu tiên là không có được Hứa Trúc Linh, sau đó lại gặp được Lê Sa. Tôi nghĩ, đây là ông trời đang trừng phạt tôi, trừng phạt tôi đã phụ lòng một người, lừa anh, lại làm hại cả đời cô ấy cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.”
“Halley, thành thật xin lỗi.”
Anh ấy nặng nề nói.
Hai chữ xin lỗi, bây giờ cũng quá yếu ớt nhợt nhạt, nhưng trừ bỏ xin lỗi anh ấy còn có thể nói gì khác đây?
Halley nâng môi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi đã không thể thoát khỏi rồi, không chỉ trong tình cảm, trong cuộc sống cũng như vậy. Trước đây tôi chỉ muốn làm một Thân vương ung dung, bây giờ lại giống như như bị giam cầm trong cung điện này. Cậu có thể rời đi, từ bỏ gánh nặng của Kettering, nhưng… tôi thì không thể. Có những lúc, tôi rật sự rất ghen tị với cậu, có thể làm chủ cuộc sống của mình, thật tốt.”
“Cậu nhất định phải vui vẻ, thay tôi nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Có thời gian hãy thường liên lạc với tôi, tôi tin răng dù Không có Kettering, cậu cũng sẽ sống cuộc sống vui vẻ sung sướng.
“Ừ, đến lúc thu xếp ổn thỏa rồi, anh có thể tới làm khách, tôi và bọn trẻ đều sẽ chào đón anh.”
“Bọn trẻ? Bọn trẻ ở đâu ra?”
Halley cau mày nói.
Diên không giấu được nụ cười khi nhắc đến chuyện này.
“Vào năm Lê Sa rời đi, cô ấy đã có con của tôi.”
“Bé trai hay bé gái? Đây thật sự là chuyện vui.”
Từ tận đáy lòng Halley cũng vui mừng cho anh ấy.
Đôi mắt anh ấy tràn đầy ý cười, khi nhắc tới đứa trẻ giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Cảm giác như một quý ông, nụ cười đặc biệt dịu dàng, dưới ánh trăng chiếu rọi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan chảy.
Sự trưởng thành của một người đàn ông sau khi kết hôn, hơn nửa đều đến từ việc có thêm thành viên mới trong gia đình.
“Một trai một gái, tôi vẫn trưa gặp được bọn trẻ, qua vài ngày nữa tôi và Lê Sa sẽ tự mình đến Hà Nội, đón bọn trẻ trở về, và cả ông An Tỉnh.