Chương
Diên coi anh ấy là bạn tốt, những năm qua không hề thay đổi.
Nhưng… ánh mắt Halley nhìn Diên, lại chính là ánh mắt khi nhìn người yêu.
Từ trước đến nay… bọn họ đêu không cùng một quỹ đạo.
Tình anh em là lý trí.
Mà tình yêu… là mù quáng.
Vì vậy, Halley luôn vì anh ấy hy sinh bất kể giá nào, chỉ cần là thứ anh ta có, không cần biết Halley có thể cho hay không, đều sẽ cho anh ấy.
Diên mở mắt nhìn lên trần nhà.
Càng uống say, cơ thể lảo đảo, nhưng đại não lại tỉnh táo lạ thường.
“Anh có lỗi với anh ấy, nợ anh ấy quá nhiều. Anh đã hứa với anh ấy, đợi anh ấy có con, chúng ta sẽ hứa hôn cho bọn trẻ.”
“Đã là thời đại nào rồi còn sắp đặt hôn nhân. Chẳng lẽ anh đã quên Cung Xuyên Minh Âm cũng là vì định sấn hôn ước nên mới chịu rất nhiều đau khổ sao?”
Lê Sa hơi ngạc nhiên.
“Chỉ có cách này, mới có thể… mới có thể khiến anh ấy nỗ lực sống tiếp, trải qua cuộc sống bình thường, có thể trở thành vợ chồng thực sự cùng với Vương phi.”
“Tương lai của đất nước phải có quân vương thừa kế, không, anh chưa từng vì đại cục, mà bởi vì anh ấy, để con cháu có cuộc sống hạnh phúc, bình an.”
“Diên, anh đang nói cái gì, vì cái gì…
em nghe không hiểu? “
Lê Sa có chút lúng túng, cô ta không biết anh ấy đã trải qua những gì.
Diên không thể ngờ rằng,.bản thân chưa từng mắc nợ một người phụ nữ nào, thế nhưng trong lòng không ngừng cảm thấy áy náy với Halley.
Khi nghĩ về chuyện này trái tim anh ấy đau lên khó chịu.
Mặc dù bên ngoài anh ấy tỏ ra nhẹ như mây trôi nước chảy, nhưng đáy lòng như đã thủng mấy lõ.
Ngay cả khi chết đi, anh ấy cũng sẽ mang thẻo mặc cảm tội lỗi, vì tội lỗi này cả đời cũng khó có thể bù đắp được.
Anh ấy chỉ có thể gắt gao ôm chặt Lê Sa, dùng cơ thể mềm mại nhỏ bé của cô để lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Anh ấy đau lòng nhắm mắt lại: “Lê Sa… anh nợ anh ấy quá nhiều, kiếp này…anh cũng không trả lại được.”
“Rốt cuộc anh nợ anh ấy cái gì?”
Lê Sa truy hỏi, thế nhưng khóe mắt anh ấy lại rưng rưng, lông mi đẫm lệ.
Lê Sa nhìn anh ấy vừa lo lắng lại đau lòng, lúc này anh ấy đã rơi vào mê mang, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, anh ấy gắt gao ôm chặt lấy cô ta không buông.
Đúng lúc này, ở hoàng cung.
Halley đã đứng trước cửa sổ từ lâu, bên ngoài thị vệ đi đến gõ cửa, nói rằng vương hậu mời anh ta qua.
Nhưng anh ta không đáp lại.