Chương
Anh ta mang chăn qua đó, sợ cô ta nằm trước điều hòa sẽ cảm lạnh.
Tướng ngủ của cô không tốt, chân vẫn đang gác lên ghế sô pha, nhưng…bộ dạng ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ mềm mại, giống như vật nhỏ mới được sinh ra.
Anh ta vừa mới giúp cô ta đắp chăn xong, không nghĩ tới cô ta vừa lật người đã ngã xuống đất.
Cơ thể nhỏ bé bị đau đớn, thì thâm kêu lên tiếng, xoa xoa phía sau đầu.
“Tôi… tôi làm sao vậy?” Cô ta ngơ ngác nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu.
“Cô ngã xuống rồi.”
“À ha”
Cô ta bò trở về, sau đó nói: “Anh đi ngủ đi, tôi cũng phải ngủ rồi.”
Giọng nói vừa truyền đến không bao lâu, cô ta đã nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp.
Anh ta bất lực lắc đầu, chuẩn bị xoay người rời đi lại tình cờ nhìn thấy cô nghiêng người, giây tiếp theo sắp phải ngã xuống, anh ta nhanh tay vội vàng giữ lại.
Cô ta ngã vào vòng tay anh, động tĩnh lớn như vậy, cô ta cũng chỉ nói mơ một tiếng, nói gì anh ta cũng không nghe rõ.
Cô gái nhỏ năm trong vòng tay, mềm mại như vậy.
Khuôn mặt nhỏ dán vào vòng tay anh, nơi gần trái tim nhất.
Trái tim anh ta hơi run lên, cô ta không nặng, nhưng anh ta lại cẩn thận từng chút, sợ rằng sẽ đánh thức cô ta, Sợ cô ta sẽ bị ngã.
Xem ra đặt cô ta lên sô pha là không được, khi ngủ cứ lăn qua lăn lại, còn không biết sẽ bị ngã bao nhiêu lần nữa.
Dứt khoát đặt lên trên giường ngủ thôi.
Vừa nằm xuống giường, cô ta lại rất tự giác vén chăn lên chui vào, giống hệt như một con chuột túi nhỏ, Anh ta bị dáng vẻ ngốc nghếch ngây thơ của cô ta chọc cười, khóe miệng không tự giác nâng lên.
Ở nửa giường bên kia, anh ta hơi do dự một chút.
Dù sao anh ta cũng là bệnh nhân, không nên ngủ trên sô pha chứ.
Huống chi, anh ta không có bất kỳ suy nghĩ nào với cô ta, mỗi lần nhìn thấy cô ta, anh ta đều nghĩ tới Charlotte đã chết.
Nếu như cô ấy vẫn còn sống, chắc chắn sẽ nhí nhảnh tỉnh nghịch giống như Kỷ Nguyệt Trâm.
“Anh trai…”
Cô ta đã ngủ mê man, rất tự nhiên coi William bên cạnh trở thành Kỷ Thiên Minh.
“Đi ra ngoài… nhất định phải chú ý an toàn, bảo vệ bản thân thật tốt, em…
em ở nhà đợi anh.”
“Kỷ Thiên Minh, anh là tên khốn, nợ em nhiều tiên như vây, ra ngoài làm việc không được chết… anh… anh còn nợ em một khoản tiền rất lớn.”
Những năm này, anh em hai người họ sống nương tựa vào nhau, từ lâu đã là tất cả của nhau.
William nghe thấy vậy, trong lòng thật sự ghen tị với Kỷ Thiên Minh, có người em gái tốt như vậy.
Tuy rằng lúc tỉnh táo luôn chửi mắng, châm biếm Kỷ Thiên Minh là quỷ hút máu, không hài lòng về mọi thứ.
Nhưng trong lòng lại quan tâm hơn ai hết.