Chương
Nói cho cùng, cô ta chính là một con nghé mới sinh không sợ hổ, lại dám thân thiết với anh ta như thế này, không hoài nghi mà… vuốt lông hổ.
“Cô thật sự không sợ tôi.”
Anh ta vừa ăn, vừa ôn nhu nói.
“Tại sao em gái lại phải sợ anh trai?”
Cô ta tinh nghịch chớp mắt.
Cô ta và Kỷ Thiên Minh nương tựa vào nhau sống, vì vậy nhìn William cô ta cũng cảm thấy đau lòng, cái người ngoài mặt hung dữ, nhưng bên trong lại cô độc, mềm yếu.
Nếu có thể bước đi cùng người khác, không ai chọn sống một mình.
Chỉ cần tìm được người phù hợp, nhất định sẽ hạnh phúc.
Không được, nhất định cô ta phải thu xếp để coi xem người con gái định mệnh của William ở đâu.
“Như vậy đi, tôi sẽ thành thực lấy hết năng lực của mình, xem thử người con gái định mệnh của anh khi nào mới xuất hiện và ở đâu.”
“Có thể sao?”
“Làm ơn đi, tôi đã đi khắp nơi để học, bất luận là phương Đông, phương Tây hay bói toán cổ đại tôi đều tỉnh thông, có được không? Ăn cơm xong tôi sẽ đưa bức ảnh cho anh, sau đó tôi sẽ xem một quẻ giúp anh. “
“Được rồi, tôi cũng muốn biết, rốt cuộc có gặp được người kia hay không.”
Sau khi ăn xong, cô ta lấy ra chiếc máy ảnh DSL của mình, nghiên cứu rất lâu, lần đầu tiên mở sách hướng dẫn sử dụng ra.
Sau khi nghiên cứu một lúc lâu, cô ta chụp cho anh ta một tấm dựa vào bức tường trắng, sử dụng ánh sáng để tạo ra màu sắc.
Chụp ảnh xong, cô ta nhanh chóng dùng phần mềm chỉnh sửa, đưa hai người họ vào cùng một khung ảnh.bg-ssp-{height:px}
Bởi độ phân giải của bức ảnh có vấn đề, nên chân dung của Charlotte bị mờ, nhưng bù lại hai người đã có được một bức ảnh chung. Lúc cô ta đưa bức ảnh cho William, cô ta nhìn thấy rất rõ, đôi mắt anh ta thoáng qua có chút ẩm ướt.
Sau đó, anh ta lấy lại dáng vẻ khôn ngoan lạnh lùng, lý trí đến kinh người.
Kỷ Nguyệt Trâm biết anh ta thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng, trái tim vẫn rất dịu dàng.
Bước tiếp theo là xem bói, cô ta lấy một ít tóc và máu tươi rồi đốt trên mai rùa cổ, sau đó cô ta lải nhải một lúc thì mặt mày bắt đầu nhợt nhạt.
Rồi đổ từng thứ một lên bàn.
“Tây Nam… hướng Tây Nam, chiêu ngày mai vào lúc sáu giờ khi mặt trời lặn.
“Khụ khụ…”
Sắc mặt cô ta từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, cơn ho dữ dội như thể tim gan chuẩn bị bay ra ngoài.
“Cô có sao không?”
“Không… không sao, mệt một chút thôi. Ăn nhiều một chút bù lại là được.”
“Lần này cần nhiều thông tin, nên dễ làm tổn thương cơ thể, được rồi… đừng lo, ngày mai… ngày tôi đưa anh đi…”
Nói xong, cô ta rơi vào mê man.