Chương
Cô ta nhanh chóng bưng khay đồ ăn tối lên, Kỷ Thiên Minh muốn đi cùng với cô ta, nhưng bị David ngăn lại.
“Hãy cho họ một cơ hội. Anh càng ngăn cản một số thứ, thì chúng sẽ càng phát triển theo hướng mà anh không mong muốn. Nếu anh không thể cho cô ấy những gì cô ấy muốn, tại sao không tìm một người đáng tin cậy để làm điều đó? Có lẽ, bây giờ anh cần một chai rượu, đừng quấy râầy bọn họ nữa.”
“Anh thì biết cái gì?”
Kỷ Thiên Minh giơ tay lên, một nắm đấm rất mạnh lao đến, David vốn tay trói gà còn không chặt, cơ bản không thể né tránh được, vì vậy anh ta chỉ có thể đứng im một chỗ chịu trận.
Nhưng cơn đau như trong tưởng tượng lại không ập đến, anh ấy từ từ mở mắt, nhìn thấy nắm đấm của Kỷ Thiên Minh dừng lại trước mặt anh ấy chỉ cách vài milimet.
Khuôn mặt anh ta xám xit và đau khổ, trong mắt anh ta đầy lửa giận.
Anh ta đẩy David ra, vẫn không chút do dự chạy lên lầu.
Nhưng đến cửa, anh ta đột ngột dừng lại.
“Tự mình ăn đi, tôi lười giúp lắm.”
“Được.”
William cười: “Bài hát tối qua cô hát rất hay, cô có thể hát lại cho tôi nghe được không.
“Tôi sợ rằng hát xong anh sẽ ngủ quên mất. Đó là lời bài hát ru ngủ, hay là… anh có thể hát cho tôi nghe.”
“Được, nhưng cô đừng tỏ ra chán ghét đó. Tôi có thể hát, nhưng toàn là bài ca trong quân đội thôi.”
“Được nha, tôi cũng chưa có nghe qua những bài đó.
William có giọng trâm, âm sắc nghe rất gợi cảm, những hát bài quân ca vô cùng da diết đó còn có hương vị đặc biệt.
Cô ta dường như có thể nhìn thấy cách anh ta xông vào trận chiến trong bộ quân phục.bg-ssp-{height:px}
Chắc canh ta, rất đẹp trai.
Một người đang hát, một người đang chăm chú lắng nghe, không khí trong phòng hòa khiến người ngoài không thể chen vào được.
Hai chân Kỷ Thiên Minh nặng như chì, đứng ở cửa, muốn xông vào ngăn cản, nhưng dù thế nào cũng không thể cất bước chân lên.
“Nếu anh không thể cho Kỷ Nguyệt Trâm những gì cô ấy muốn, tại sao lại ngăn cản người khác cho cô cho ấy?
Những lời này cứ vang vọng trong sâu thẳm tâm trí anh ta, như một cơn ác mộng kinh hoàng.
David vội vàng đuổi kịp, vừa đến nơi đã nhìn thấy bóng lưng cô đơn buồn bã của anh ta.
Trên con đường tình yêu này, Kỷ Thiên Minh vẫn là người đi ngược hướng, có những gian nan không thể nói hết. Mỗi người đều có những nỗi khổ riêng, khó có thể mở miệng nói ra…
Kỷ Thiên Minh như mất hồn, cuối cùng xoay người rời đi.
Khi đến gần David, David muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng anh ta thực sự không biết phải nói thế nào.
Lúc này, khuyên người ta quá khó, đối phương khó, chính bản thân mình cũng khó.
Khi Kỷ Nguyệt Trâm đi xuống cầu thang, cô ấy thấy Kỷ Thiên Minh đã quay trở lại, cô ta không nói lời nào, cả người đều kỳ quái.
Cô ta gọi cho Kỷ Thiên Minh, mãi sau mới kết nối được.