Chương
Sau khi Kỷ Thiên Minh rời đi, cậu ta nhanh chóng đưa Diệu Miêu vào nhà.
Tay và chân của cô ấy bị trói, miệng bị chặn bởi băng keo.
Cô ấy nhìn Phó Thanh Viên với đôi mắt đỏ hoe.
Những năm qua cô ấy đã trốn đến rất nhiều quốc gia, hai thế lực đã theo dõi cô ấy, một là Nhật Kinh và lực lượng còn lại là Bạch Nhược Minh Lan.
Sau khi trốn chạy lâu như vậy, cũng không thoát được, vẫn phải quay trở về.
Phó Thanh Viên bảo cô ấy ngồi xuống, sau đó lấy ra một mảnh giấy và nói: “Đây là bức thư do mẹ nuôi Bạch Nhược Minh Lan của cô viết. Nói rõ rằng cô đã hứa làm vợ của tôi. Vì vậy, chúng ta hãy làm theo lời bố mẹ. Ngoài ra, tôi đã đăng ký kết hôn, chúng ta đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, chỉ là không có ảnh. “
“Nhưng nếu có thể tìm ra tin tức về cô, chúng ta chỉ cần đến cục Dân chính để bổ sung thêm ảnh là được.”
“Tôi không quan tâm cô có tán thành hay không, bây giờ cô đã là người phụ nữ có gia đình. Nếu như cô chạy trốn, thì cũng bà chủ của nhà họ Phó chạy trốn, có hiểu không?”
“Cô có chuyện muốn nói sao? Thấy hơi thở cậu dồn dập như vậy, tôi thả cô ra. Nhưng cô không được phép chạy.”
Phó Thanh Viên giúp cô ấy cởi trói, lập tức cô ấy hét lên: “Cậu nói tôi là vợ cậu, thì tôi đồng ý sao. Cậu nghĩ nếu có bằng chứng thì tôi sẽ ngoan ngoấn sao?
Tôi không tin”
Cô ấy nói xong một mạch thì định chạy trốn nhưng vừa chạm vào bệ cửa sổ thì đột nhiên một luồng điện ập đến: “Cậu đã lắp lưới điện sao? Tàn nhân như vậy?
“Ừm, cửa sổ đều được lắp đặt, chỉ cần đến gần sẽ bị điện giật, nhưng trên người tôi có lắp vật cách điện, nên không bị giật.”
“Cậu định nhốt tôi trong phòng cả đời sao?”
Diệu Miêu nhìn cậu ta với vẻ khiếp SỢ.
“Không, thực tế sau đêm nay, những thứ này sẽ được gỡ bỏ. Cô muốn đi hay ở tôi sẽ không cản.”bg-ssp-{height:px}
“Cậu có ý gì?”
“Tối nay, là đêm tân hôn của chúng ta.
Phó Thanh Viên thẹn thùng nói.
Diệu Miêu thật sự bị sốc khi nghe điều này, đầu của cậu ta có vấn đề sao, hay là đầu mình đã bị hỏng.
“Cậu đang đùa với tôi đấy à?”
“Không có, sau đêm tân hôn tối nay, tôi sẽ là người đàn ông của cô. Cứ chạy đi, cô đi đâu tôi đi đó. Nếu không thể phu xướng phụ tùy, thì phụ xướng phu tùy.”
“Tôi đi nhận nhiệm vụ, cũng không làm cái gì vẻ vang.”
“Được, tôi sẽ cho cô một đường thoát, khắc phục hậu quả cho cô, xóa tất cả thông tin theo dõi trên mạng. Tuy nhiên, cô không được quyến rũ, ra ngoài làm nhiệm vụ không được ăn mặc hở hang.”
“Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à?”
“Không phải, suy bụng ta ra bụng người. Nếu cô ăn mặc hở hang, tôi cũng sẽ ăn mặc hở hang. Dạo gần đây tôi đang tập thể lực, các cô gái ở phòng tập đều thích tôi.”
Diệu Miêu tức đến mức cả người run lên.
Phó Thanh Viên quá mất niềm tin rồi, vì vậy cậu ta nói được sẽ làm được.