Chương
“Sao thế? Cô đang rất hào hứng để xem người yêu của cô ngày hôm nay như thế nào sao?”
“Anh ấy không phải là người yêu của tôi, đừng nói hươu nói vượn, tôi đang ốm, tôi muốn gặp một bác sĩ, nếu không tôi sẽ chết.”
Cô ta sờ lên trán mình, cảm thấy rất nóng.
Cô ta muốn tìm cơ hội ra ngoài, trong căn phòng này, ngay cả một vật gì cứng cũng không có, lúc ngủ cũng không được đóng cửa, có người canh cửa suốt hai mươi tư giờ, sợ cô ta đập đầu vào tường tự tử.
Cô ta không có công cụ để tự sát, làm sao cô ta có thể đe dọa bọn họ?
“Vài giờ nữa, người đàn ông của cô sẽ xuất hiện, đừng lo lắng.”
“Anh thật sự nghĩ rằng William sẽ đi một mình đến cứu tôi sao? Anh có ngây thơ quá không, tại sao anh ta lại đến cứu tôi bất chấp sự an toàn của bản thân chứ? Anh ta bị điên à?”
“Ai biết được? “
Kagle nhếch miệng một cách kỳ lạ, khi anh ta nói ra, khuôn mặt hiện lên đầy vẻ chế giễu: “Tôi có thể coi như là mèo mù gặp cá rán. Nếu anh ta không đến được, vậy đợi thêm một lát nữa xem?”
Kỷ Nguyệt Trâm nhìn nụ cười trên khóe miệng của anh ta, trong lòng có chút sợ sệt.
“Anh… nếu anh dám làm thương tổn tôi, anh trai tôi sẽ không tha cho anh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có làm bừa.”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô, tôi chỉ cân mạng của William mà thôi, nhưng điều kiện là cô phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi sẽ để đám ngốc ở Đảo Sương Mù kia ra tay, như vậy tôi sẽ có thể chỉ lo cho bản thân.”
“Đến lúc đó, tôi lấy được bản đồ bố cục của Đảo Sương Mù, cùng quân đội trong ngoài hợp tác, quét sạch hang ổ của bọn họ. Đến lúc đó, tất cả công lao đều là của tôi, tôi lại có thể trở về làm Thượng tướng ngồi trên cao.”
“Tôi vẫn phải cảm ơn cô, nếu như không phải cô nói với tôi, tôi sẽ san bằng chướng ngại này, tôi cũng không nghĩ tới chuyện liên thủ cùng Đảo Sương Mù.”bg-ssp-{height:px}
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy điều này, trái tìm run lên dữ dội, làm sao cô ta biết được chứ, bản thân chỉ thuận miệng nói một câu, thế mà lại cho anh †a gợi ý lớn như vậy.
“Đối với anh… Thượng tướng thật sự quan trọng như vậy sao?”
“Đúng, chỉ cần có thể đạp William dưới chân, điều này đối với tôi cực kỳ quan trọng.”
Anh ta không cần suy nghĩ nói, ánh mắt lạnh lùng.
Từ nhỏ đến lớn anh ta gặp phải quá nhiều trở ngại, đều có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng chỉ có William, giống như kẻ thù rất lớn trong cuộc đời của anh ta.
Anh ta bỏ ra rất nhiều thời gian sức lực, thận trọng từng bước, cẩn thận lên kế hoạch, chỉ vì có thể đứng trên William.
Nhưng để đạt được mục đích này, anh ta cũng đã phải trả một cái giá rất đất.
Trả giá nhiều như vậy, nên nhận được hồi báo.
Anh ta hy sinh người phụ nữ bản thân yêu nhất, cũng nên hưởng thụ thăng lợi không dễ dàng có được này.
“Tôi thấy anh… điên rồi.”
“Tôi đi tìm thuốc hạ sốt cho cô, nhớ ăn bữa sáng, đừng có giở trò với tôi.”
Anh ta tùy ý tìm một chút thuốc, cô †a đành miễn cưỡng nuốt xuống bụng.