Chương
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy lời này, khóc càng thêm mãnh liệt.
Kagle đứng một bên quan sát, ánh mắt tối sâm, sóng ngầm bên trong đang dâng trào.
Nhìn bọn bọ ôm chặt nhau, khoảnh khắc đó khiến anh ta nhớ về quá khứ, nhờ về khoảng thời gian Charlotte vẫn còn sống.
Anh ta rất không thích cảnh tượng ấm áp như vậy!
Anh ta tiến lên thô bạo kéo hai người ra. Cơ thể của Kỷ Nguyệt Trâm lúc này rất yếu ớt, đột nhiên mất đi chỗ dựa, thân mình lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống mặt đất.
Bộ dạng hiện tại của cô ta, dường như một trận gió cũng có thể thổi ngã.
William thấy vậy, trái tim thắt lại, muốn bước tới giúp đỡ, lại không nghĩ tới Kagle hung ác đâm vào lưng anh ta, xuyên qua xương sườn, xuyên vào khe hở, đột ngột cắt vào máu thịt.
“William…”
Cuối cùng Kỷ Nguyệt Trâm cũng mở miệng lên tiếng, muốn đi tới giúp đỡ, nhưng lại bị người khác ngăn lại.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có vài mét ngắn ngủi, lại không thể nào vượt qua.
Nước mắt của cô ta nóng hổi, giống như những viên trân châu.
“Anh mau thả anh ấy ra, anh là kẻ điên, mau thả anh ấy ra. Kagle, tôi sẽ không tha cho anh, tôi sẽ để anh trai tôi giết anh, tôi thể, anh là kẻ điên…”
“Chậc chậc chậc, người hiền lành nhút nhát biết bao, thế mà lại vì anh mà uy hiếp tôi, lại còn tuyên bố muốn giết tôi?”
Khóe miệng Kagle hiện lên nụ cười đâm máu, rút con dao ra, hung hăng đâm xuống một lần nữa.bg-ssp-{height:px}
Vốn dĩ, anh ta vấn có thể chịu được, lại bị đâm thêm một nhát, cả người khuyu xuống, quỳ một chân xuống đất, hai tay chống đỡ, ép bản thân không được hoàn toàn ngã xuống.
“Không được! Anh dừng tay, anh mau dừng tay.”
“Làm sao? Đau lòng rồi sao? Vừa nãy uy hiếp tôi không phải rất có khí thế sao?”
Anh ta ngước mắt, nhìn vê phía Kỷ Nguyệt Trâm cười.
Ngay lập tức, lại thêm một nhát dao găm vào cánh tay William.
“Cô nhớ rõ cho tôi, bởi vì lời uy hiếp của cô, tôi rất không vui, vì vậy anh ta mới phải chịu tội như vậy. Vì vậy, anh ta là vì cô, mới vô cớ chịu thêm mấy nhát dao. Vì vậy nên, mau xin lỗi tôi, càng chân thành càng tốt, nói không chừng tâm trạng của tôi tốt rồi sẽ không hành hạ anh ta nữa.”
“Nếu không, cô quỳ xuống đi, chính là kiểu đau khổ đáng thương, tôi sẽ…”
“Được được được, tôi sẽ quỳ xuống, cầu xin anh, đừng làm tổn thương anh ấy nữa. Tôi sai rồi, tôi không nên uy hiếp anh, tôi sai rồi… tôi không nên nói điều gì cả…”
Kỷ Nguyệt Trâm khóc như đứa trẻ, không đợi anh ta nói xong đã quỳ xuống.
Nhưng ngay lúc này, William lạnh lùng hét lên.
“Đừng quỳ, quỳ dưới ai cũng không được quỳ dưới tên khốn nạn này.”
“Hửm?” Kagle suy tư cười cười, một chân dẫm lên lưng anh ta: “Anh nói cái gì?”
“Dù cho không có cô, anh ta cũng sẽ hành hạ tôi. Từ mười sáu năm trước…khụ khu, sau khi tôi trốn thoát, anh ta luôn không có đêm nào ngủ ngon, vẫn luôn kiêng dè tôi sẽ trở lại.”