Chương
Nơi này chính là Đảo Sương Mù, bọn họ đều là những kẻ xấu hàng đầu, được chứng nhận toàn cầu, có sức chịu đựng mạnh mẽ, có nhân viên nghiên cứu khoa học trí tuệ hơn người.
Nhóm tội phạm này, có đầu óc có thực lực có tiền bạc.
Kagle thì là cái thá gì?
“Rốt cuộc cô là ai? Tôi chính là bạn của Neil.”
“Tôi không quan tâm anh là bạn của ai, anh đánh người đàn ông của tôi, anh chết chắc rồi!”
“Anh William, anh ta đâm anh bao nhiêu nhát?”
“Mười tám.”
“Nghe thấy chưa, trả cho anh ta ba mươi sáu nhát!”
Jenny phẫn nộ hét lên một tiếng, người phía dưới cũng không rãnh rỗi.
Đi theo bên người cô ấy là hai người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, động tác cầm dao nhanh chuẩn tàn nhẫn, trừ những chỗ tử huyệt thì đâm mạnh xuống, nhanh nhẹn xuống tay khiến đàn ông đều run rẩy khi nhìn thấy.
Mắt thấy dao sắp chém xuống, lại bị một phát súng bắn lệch khỏi.
Tiếng súng đột ngột vang lên, có vẻ đặc biệt đáng sợ.
“Jenny, đừng làm loạn nữa, vị này là khách quý. Anh ta mang đến bản đồ bố trí hoàng cung của Malton, cũng như một số bố trí quân sự ở biên giới, chúng †a chặn được lượng lớn thuốc súng, ít nhiều là nhờ vào người đồng minh này.”
“Nhưng mà, anh ta làm tổn thương anh William của em.”
Jenny không hài lòng nói: “Anh trai, anh ấy chính là em rể tương lai của anh.”
Neil đi vào trong đám người, nhìn William thật sâu.bg-ssp-{height:px}
Anh ta đã từng nghĩ, William sẽ là em rể của mình, nhưng cuối cùng anh ta vẫn rời đi.
Cho dù anh ta đã làm nhiều chuyện như vậy vì Đảo Sương Mù, vẫn không thể thay đổi dòng máu quân nhân trong xương cốt của mình.
Trong lòng anh ta vẫn có Malton và cả vương triều Louis, chỉ là Kagle đã phản bội anh ta, đẩy anh ta đến mức phải đối đầu với đất nước.
Nhưng anh ta vẫn muốn trở về…
Nghĩ đến bản thân ngày nào đó sẽ được giải oan, kéo kẻ thù xuống, báo thù cho người thân của mình.
Anh ta không thích ở lại Đảo Sương Mù nhỏ bé này, điều mưa khiển gió, mà chỉ muốn bảo vệ tổ quốc, muốn đi đến những nơi cần anh ta, sử dụng chiến thuật một cách quang minh.
Đôi tay này của anh ta, là để câm Súng.
Trong lúc Neil nhìn William, William cũng nhìn anh ta.
“Tôi có thể ở lại, hấy tha cho Kỷ Nguyệt Trâm… cô ấy không liên quan tới tôi, cô ấy vô tội…”
“Khu khu…”
Anh ta nôn ra hai ngụm máu, toàn thân thật sự mệt mỏi.
Kỷ Nguyệt Trâm thấy anh ta như vậy, đôi mắt đều khóc thành quả hạch đào.
“William…”