Chương
“Con thấy áy náy nên muốn bù đắp thôi ạ.”
Hứa Trúc Linh phát đồ uống xong mới thoáng xoa dịu được sự hờn giận của mọi người.
Lúc cô đi vệ sinh có nghe người khác bàn luận xôn xao.
Họ nói nhà họ Ngôn tốn công tốn sức che chở cho người mới như cô, người gì mà đần độn mất cả tối mà vẫn không tìm được cảm giác.
Người ta còn nói cô dựa vào quan hệ mới giành được vai này.
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì trong lòng buồn bã lắm.
Quả thật cô nhờ quan hệ mới có được.
Kể từ khi ở bên Cố Thành Trung, cô cứ luôn cậy nhờ vào quan hệ.
Cô cảm thấy mình như một con bò ngu ngốc thồ nặng luôn bị kéo đi tới trước, dù mệt mỏi thở hồng hộc nhưng lại không dám thả lỏng chút nào.
Cô sợ mình không cố gắng sẽ mất đi nhiều cơ hội hơn. Cô rửa mặt rồi đi ra ngoài hóng gió một lát.
Không ngờ sau lưng có người xuất hiện vỗ vào vai cô rồi đưa cho một ly cà phê nóng.
Là Viên Mặc Hàn.
“Ở đây cũng có cà phê nóng ạ?”
“Phản ứng đầu tiên của cô không phải là cảm ơn tôi sao?” Viên Mặc Hàn cười nói: “Tôi nhờ người đi mua, buổi tối tôi còn có lịch quay nên phải uống cà phê cho tỉnh.”
“Tôi xin lỗi.”
Hứa Trúc Linh áy náy nói.
Vốn dĩ chín giờ sẽ kết thúc cảnh quay nhưng vì cô mà kéo dài đến tận bây giờ.
Cô cúi người xin lỗi vô cùng thành khẩn. Viên Mặc Hàn được quan tâm mà vừa mừng vừa lo, bỗng mỉm cười đáp: “Cô đừng ngại, đâu phải cô học chuyên về biểu diễn, lần đầu sao có thể làm hoàn hảo được? Không sao, quảng cáo này rất đơn giản không có gì khó khăn cả đâu. Đến khi cô quen đứng dưới ánh đèn ống kính rồi thì cô sẽ trở nên tự nhiên thôi.”
“Vâng, cô sẽ cố gắng.”
“Uống cà phê nhanh rồi còn về, bên ngoài gió lớn đó.”
“Được.”
Hứa Trúc Linh uống cà phê uống xong thì quay trở vào.
Lúc này người đại diện của Viên Mặc Hàn đi tới, khó hiểu hỏi: “Tại sao cậu lại an ủi cô ta, cậu chịu đựng đến lúc này không phát cáu đã là giỏi lắm rồi.”
“Không phải tôi chợt nảy sinh sự đồng cảm gì đâu, chỉ muốn để lại ấn tượng tốt mà thôi. Lúc chị Thẩm Thanh tìm tôi đã dặn tôi quan tâm đến cô ta, còn khá khách sáo với tôi nữa.”
“Hơn nữa tài nguyên này rất khó giành được, nhà họ Ngôn sẽ dốc sức mở rộng loại nước hoa đó nên sẽ rất chăm chút cho mảng quảng cáo. Vì thế tôi xem như được thơm lây rồi. Nếu hôm nay đứng ở đây không phải là tôi mà là một người mới khác thì cũng sẽ được nổi tiếng thôi.”
“Nhà họ Ngôn rất xem trọng cô con gái nuôi đó nên đương nhiên tôi phải cố gắng lấy lòng cô ấy rồi.”
“Nhưng cô ta vốn không được, không xuất thân chính quy, còn hợp tác với diễn viên lão làng như cậu thì danh tiếng của cô ta sẽ bị kéo xuống cho xem. Nếu quay không tốt đoạn quảng cáo này, cô ta sẽ bị dân mạng mắng chửi không ngóc đầu lên nổi”
“Trái lại tôi rất tin tưởng cô bé này sẽ mang đến một niềm vui bất ngờ. Anh có nghe câu này chưa? Người chậm cần bắt đầu sớm, người khác đã cho cô ấy bộ cánh, khống chế tốt hướng gió, chỉ cần cô ấy đủ cố gắng, chắc chắn sẽ trở nên nổi bật. Việc tôi bảo anh điều tra, anh đã điều tra đến đâu rồi?” Viên Mặc Hàn hỏi người đại diện.
“Điều tra được kha khá rồi, bước đầu xác định Ngôn Phúc Lâm thích cô ta, ngoài ra cô ta có quan hệ khá thân thiết với cậu ba nhà họ Cố, thường bị người ta bắt gặp ở cùng nhau.”
“Tuy bề ngoài cậu ba nhà họ Cố tuyên bố chỉ thương yêu cô cháu gái nọ và qua lại thân thiết với cô ta nhưng người ngoài suy đoán e là mối quan hệ giữa hai người không tầm thường đâu.”
“Không tầm thường, không phải ở cùng nhau thôi sao, chuyện này có là gì. Ngày nào chưa có bằng chứng thì chúng ta cũng chỉ âm thầm ngẫm nghĩ thôi. Tìm cơ hội lăng xê đi, sau lưng cô ấy có nhà họ Ngôn nên sẽ không bạc đãi tôi đâu.”
Viên Mặc Hàn mỉm cười, hơi thở của nắng nhạt đi nhiều ngược lại trông khá quỷ quyệt như một con hồ ly giảo hoạt đang khéo léo bày kế.
Bận rộn đến mười giờ rưỡi, cả đoàn mới lục tục trở về, Cố Thành Trung đi đến trước đón cô.
Thẩm Thanh cũng kiệt sức, vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng vẫn khích lệ cô.
Cố Thành Trung bước tới ôm eo Hứa Trúc Linh, thấy tinh thần cô không phấn chấn thì cũng biết hôm nay quay phim không được thuận lợi cho lắm.
“Em lên xe nghỉ ngơi đi, anh nói chuyện với anh Phúc một lát.”
Anh bình tĩnh nói, ngước nhìn Ngôn Minh Phúc với đôi mắt đầy vẻ thâm sâu.
Ngôn Minh Phúc cười như thể không biết anh đang cần gì.
Hứa Trúc Linh lên xe. Cố Thành Trung mới cất lời: “Tôi không mong sẽ có lần sau, tôi không thích nhìn thấy máu.”
“Hiểu rồi, giết người vô hình không thấy máu, tôi hiểu.”
“Ngôn Minh Phúc, anh đừng vòng vo với tôi. Anh thật sự đang giúp tôi hay vì mục đích của mình. Anh tùy tiện động vào người của tôi, vì không liên quan gì đến anh nên anh ra tay không biết nặng nhẹ phải không?”
“Không phải tôi từng nhắc nhở cậu rồi sao? Do người của cậu không ngăn được tôi, thực lực không đủ, cậu nuôi cũng hay thật đấy.” Ngôn Minh Phúc chẳng mảy may sợ hãi mà chỉ mỉm cười. Cố Thành Trung tàn nhẫn híp mắt lại rồi đáp: “Xem ra anh quen làm ông Càn chợ đen nên không biết luật lệ trên thương trường rồi. Tôi thích cảm giác làm cho người ta phá sản, gào khóc thảm thiết, mất hết tất cả chỉ trong một đêm. Còn anh, vì bị Thẩm Thanh ràng buộc nên anh không dám tự do bay nhảy ở lĩnh vực kinh doanh, anh sợ sẽ mang đến tai họa cho Thẩm Thanh. Vì thế anh biến thành ông Càn chợ đen tiếp tục công việc buôn bán không thể lộ ra ngoài sáng kia.”
“Nếu anh thật sự muốn ra tay thì không ai có thể điều tra ra anh được. Nhưng anh đừng quên, dưới mắt tôi, nếu tôi muốn nhà họ Ngôn sụp đổ thì chỉ cần tốn chút sức lực thôi, chuyện này chẳng khó là bao.”
“Ngôn Minh Phúc, nhớ lấy, chúng ta là bạn hợp tác, tôi không thích có người đè đầu tôi, kiểm soát hướng đi của tôi. Anh thật sự rất đa mưu túc trí, tôi không bì kịp với anh. Tuy vậy, anh cũng đừng khinh thường tôi, tôi luôn có tính toán của riêng mình đấy.”
“Có chừng có mực.”
Bốn từ cuối cùng vô cùng nặng nề.
Nét cười trên gương mặt Ngôn Minh Phúc dần dần tắt ngấm, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Ông ấy nói: “Cậu quả là khó thể lường được, tôi không sai lầm khi tìm cậu, đồng bạn vừa đáng nể vừa đáng sợ. Được, lần sau khi tôi ra tay sẽ đánh tiếng trước với cậu, nhà họ Cố… Tôi không động vào là được. Bây giờ cậu ta sinh đứa thứ hai vẫn còn kịp đấy, phải xem cậu ta có chịu buông bỏ quyền thế để an phận hay không thôi.”
“Tôi sẽ bắt anh ta an phận.”
Cố Thành Trung nói với giọng âm u, sau đó thả tay khỏi áo của ông ấy, giúp ông chỉnh lại cà vạt.
“Trong khoảng thời gian này phải nhờ anh săn sóc Hứa Trúc Linh rồi, Thành Trung vô cùng biết ơn. Nói đi cũng phải nói lại, tôi nên cảm ơn anh đàng hoàng mới đúng.”
“Hôm nay chúng ta là châu chấu đứng trên cùng một sợi dây, nói mấy câu khách sáo này làm gì. Nếu cô ấy có thể nổi tiếng gân xa thì nhà họ Ngôn mới được lợi chứ. Thẩm Thanh cần người nối nghiệp, tôi ước gì cô ấy về hưu sớm một chút để sống những ngày an nhàn với tôi mà.”
“Tôi không mong cô ấy sẽ nối nghiệp ai cả.”
Cố Thành Trung cau mày nói.
“Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải đưa cô ấy về đây.”
Cố Thành Trung nói lời tạm biệt rồi quay về xe, không ngờ Hứa Trúc Linh đã mệt lả ngủ thiếp đi.
Thấy cô ngủ ngon lành như vậy, anh đau lòng không thôi.
Cô nhóc này liều mạng vì mình như vậy, khờ khạo quá.
Thích một người rồi một lòng một dạ cho đi hết, không giữ lại một đường lui nào cho mình sao? Anh nhẹ nhàng lắc đầu, giúp cô thắt dây an toàn, sau đó lái về nhà.