Chương 2946 “Trên đời này có rất nhiêu chuyện khó éó thể vẹn cả đôi đường, có được có mất. Tình cảm của anh dành cho em đã sớm biến chất, anh không thể tiếp tục coi em như em gái của mình.” “Nhưng nếu ép em lấy anh, em không thể làm được, thậm chí lấy cái chết ra uy hiếp. Vậy thì… chúng ta cùng lùi một bước.” “Anh chỉ cần một hôn lễ, chúng ta đường ai nấy đi. Cho dù em có ở bên ai, sống cuộc sống như thế nào, không còn liên quan gì đến anh.” Kỷ Nguyệt Trâm mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy trong cổ họng như có sợi bông nghẹn lại nóng rát, một câu cũng không nói nên lời. Giọt nước ấm rơi xuống từ mắt. Kỷ Thiên Minh đi đến lau sạch sẽ, nói: “Tại sao lại khóc, Nguyệt Trâm ngốc nghếch. Em nghĩ chúng ta có thể quay lại quá khứ khi đã gây ra chuyện khó chịu như vậy sao? Tình cảm của chúng ta đã sớm biến chất, tựa như một cái gương đã bị vỡ không có cách nào khôi phục lại được bộ dáng hoàn hảo như lúc đầu.” “Như vậy không tốt sao? Là William thì anh cũng an tâm, anh ta có thể chăm sóc tốt cho em. Ngoan, chờ đám cưới xong anh thả em tự do, nếu em không yên tâm anh có thể ký thêm hiệp định với em, để em an tâm.” “Không, không cần.” Cô ta níu chặt vạt áo anh ta, cúi đầu nước mắt rơi như mưa. Lúc Kỷ Thiên Minh đề nghị ân đoạn nghĩa tuyệt, cô ta có cảm giác trái tim mình tan nát. Đây chính là anh trai ruột của cô ta. Máu mủ ruột thịt, sao có thể… cả đời không liên lạc với nhau? Rốt cuộc cô ta làm sai điều gì, tại sao phải đứng trước lựa chọn như vậy . “Đã từng, khi em chưa mất trí nhớ anh đã cẩn thận giấu kín tình cảm không dám để cho em biết. Sau khi em mất trí nhớ, anh đã tỏ tình với em, coi như đã hoàng thành tâm nguyện. Không thể yêu thì là gì, yêu… mà không thể nói ra, đó mới gọi là tàn nhẫn.” “Kỷ Nguyệt Trâm, anh là anh trai của em, là người yêu em nhất trên đời. Bởi vì tình yêu của anh, không chỉ có tình thân còn có tình yêu, trên đời này không có ai có thể yêu em hơn anh” “Thật tiếc anh cũng chỉ có thể làm được như vậy, chỉ có thể yêu em. Yêu đến chết đi sống lại là chuyện của anh, không liên quan gì đến em. Từ nay về sau em sẽ được tự do.” Cuối cùng anh ta cũng không thể làm mình cảm động, không thể làm cô ta cảm động, không thể làm trời đất cảm động. Vì vậy anh ta nên rời đi. Trò chơi ba người, phải có người lựa chọn kết thúc. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất. “Anh… Kỷ Nguyệt Trâm khóc thành nước mắt, điều này khiến cô ta đau đớn không kém. Anh em ruột lại gặp phải lựa chọn như vậy. Quả thực gương vỡ khó lành. “Rửa mặt một chút rồi ăn sáng.” “Mấy ngày tiếp theo, chúng ta sẽ…giả vờ giống như trước đây, không cãi nhau không xung đột, được không?”