Chương 2960 Bên dưới đã sớm sắp xếp xe. Bọn họ từ trong tiệc cưới đi ra, sau đó lên xe. “Tới bệnh viện đi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Bà nhanh chóng nói, lúc này Kỷ Thiên Minh đã đau tới ngất đi. “Được ạ…Nhưng trước đó ngài Kỷ đã thông báo ngài ấy muốn ra sân bay để rời khỏi Đà Nẵng.” “Nó muốn đi đâu?” “Ngài ấy nói…muốn đi tới một vùng biển” “Biển sao?” “Vâng, bởi vì ngài ấy đã từng đồng ý với cô Dương Nguyệt là sẽ cùng cô ấy ra biển, nhưng sau đó lại về trễ, nên chỉ có thể mừng sinh nhật tại nhà. Ngài ấy nợ cô ấy một buổi sinh nhật, nói đời này không còn nhiều thời gian nữa nên muốn đi ra ngắm biển, thay cả phần của cô Dương Nguyệt nữa, để tựa như bọn họ đang cùng nhau thưởng cảnh.” “Đứa ngốc này, đã thành cái dạng này rồi còn muốn giữ lời hứa trước kia. Được rồi, làm theo nguyện vọng của nó, đi biển.” Bạch Nhược Minh Lan nghẹn ngào nói. Ra tới sân bay thì Kỷ Thiên Minh cũng tỉnh lại nhưng vẫn vô cùng đau đớn, cả người rã rời. Mồ hôi anh ta đầm đìa, không còn sức lực, trông vô cùng yếu ớt. “Con rất ổn, nhưng mà…. Sư mẫu không được theo con đi. Sư mẫu….cô hãy ở lại Đà Nẵng, thay con chăm sóc cho cô ấy.” “Con không cần mạng nữa đúng không?” “Con sắp chết rồi nên đâu cần cô phải phí công chăm sóc nữa? Cô yên †âm đi, con sẽ thuê người tới chăm sóc thật tốt. Sư mẫu, cô có thể thay con ngắm nhìn thật kỹ buổi lễ kết hôn của con được không?…Buổi lễ kết hôn của con.. Bạch Nhược Minh Lan nghe anh ta nói như thế thì bật khóc. Kỷ Thiên Minh chưa từng khóc, dù cho có gặp phải bất cứ khó khăn gì hay bị thương, anh đều chỉ cắn chặt môi. Nhưng lần này anh lại vô cùng đau khổ, nước mặt lặng lẽ rơi xuống. Bạch Nhược Minh Lan chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đi, chờ khi cửa kiểm tra an ninh đã không bóng người thì bà rốt cuộc không chống đỡ nổi, ngồi sụp xuống đất. Dạ Lang, xin lỗi tôi không chăm sóc tốt đứa nhỏ này. Tôi thật có lỗi. Nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã. Bạch Nhược Minh Lan hồn bay phách lạc mà trở lại nơi tổ chức hôn lễ, Dương Nguyệt đã gọi điện cho bà ấy không biết bao nhiêu lần, cũng gửi tin nhắn trong hơn mười ngày liền và liên tục hỏi Kỷ Thiên Minh đã đi đâu. Khi bà ấy về tới phòng nghỉ, Dương Nguyệt đang ngồi liệt trên mặt đất, mạng che mặt vứt bên người cô ta, đầu tóc rối bù, nhìn qua thấy chật vật không thôi. Cô ta sớm đã khóc đến đỏ cả mắt, ngước nhìn về phía Bạch Nhược Minh Lan. “Anh trai con đâu?” “Tạm thời có nhiệm vụ, nó đã đi rồi.” Bạch Nhược Minh Lan cố nhịn xuống cơn đau, giả vờ như không có việc gì mà nói như thế.