Chương 2962 “Sao lại như thế này?” Anh đỡ Dương Nguyệt dậy, nhíu mày dữ dội. “Trong khoảng thời gian này mẹ muốn nhờ hai con chăm sóc cho Dương Nguyệt, chỉ cần nói mẹ là họ hàng xa của nhà họ Dương đến tham dự hôn lễ, bây giờ mẹ cũng phải cùng đi đến đấy. Nhưng nhìn bộ dạng nó như thế này, mẹ thật sự không thể yên tâm được.” “Vậy Kỷ Thiên Minh đâu rồi?” “Nó…… sẽ không trở lại Đà Nẵng nữa, từ nay về sau, chúng nó sẽ không còn là anh em, đã hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.” Bạch Nhược Minh Lan tàn nhãn nói. Bà ấy đã quyết định đem bí mật này Vĩnh viễn chôn sâu trong lòng, dù là ai cũng không thể nói ra. “Được rồi, con cũng không hỏi nhiều nữa, mẹ vợ đi cùng con thôi ạ.” Anh dìu hai người đưa lên xe, sau đó lại đi đón Hứa Trúc Linh và bọn nhỏ. Hứa Trúc Linh nhìn Dương Nguyệt đã ngất lịm đi vì khóc quá nhiều, trên người vần còn mặc váy cưới, nhưng lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt cuốn trôi đi hết. Rất nhanh đã về được đến nhà, Hứa Trúc Linh đã thay quần áo giúp Dương Nguyệt, giúp tẩy trang và để cô ta ngủ yên một giấc. Sau khi hoàn thành xong mọi thứ và đi ra ngoài, Hứa Trúc Linh nhìn Bạch Nhược Minh Lan đang bưng một ly sữa bò mỉm cười nhìn cô. Cô không ngờ rằng người phụ nữ trước mắt này lại là họ hàng với Dương Nguyệt. “Bác Dương, bác là khách, đừng đụng tay làm những chuyện này ạ, cứ để cho người giúp việc làm là được rồi.” “Bác họ Bạch”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! “Bác có thể nói sao?” Cô cảm thấy hết sức kinh ngạc. “Bác vấn luôn có thể nói, chỉ là lúc đấy cháu hiểu lầm là bác không thể, bác cũng không biết phải nói sao cho ổn. Cháu là một đứa trẻ nhiệt tình, nên bác cũng ngại không muốn ngất lời cháu.” “Xin lỗi vì sự bất tiện này nhưng bác cho cháu hỏi, bác nói là… bác họ Bạch sao?” “Có chuyện gì à?” “Thật là trùng hợp, mẹ của cháu cũng là họ Bạch ạ.” Cô mỉm cười và nói như thế, nhưng cô cũng sẽ không liên tưởng đến việc hai người Bạch Nhược Minh Lan và mẹ của cô là cùng một người. Vì trong nhận thức của bản thân, cô vẫn luôn cho rằng bố mẹ ruột của mình đã sớm chết ở trong tay của Phó Minh Nam. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc hai người họ vẫn còn ở bên cạnh cô, chỉ có một người đã qua đời. Bạch Nhược Minh Lan nghe được những lời này mà cả mũi chua xót. Bà ấy mạnh mẽ kìm nén bản thân, chỉ sợ mình sẽ để lộ ra sơ hở nào đó. Bà ấy cũng từng nghĩ tới việc tiếp tục ngụy trang thành người câm vì có lẽ đó sẽ là biện pháp tốt hơn để giấu kín cảm xúc, nhưng…… Vân là không nhịn được mà muốn cùng cô trò chuyện, lải nhải vài câu.