Chương 2967 Cậu bé so với bọn nó còn nhỏ hơn nhưng vết trây xước trên mặt lại ít nhất, ngược lại là hai đứa nhỏ kia thì trây xước, nhìn qua thì chật vật hơn nhiều. “Thằng nhỏ này mày làm cái gì vậy hả? Có được dạy dỗ đàng hoàng không vậy? Có mẹ sinh mà không có bố dạy phải không? Mày xem mày đánh con tao thế nào đây này!” “Anh này, phiền anh hãy chú ý lời nói của mình.” Cô lập tức lao đến, đưa Cố Hy ra phía sau mình để bảo vệ cậu bé. Cố Hy gắt gao mà siết chặt tay của mình, toàn thân khẽ run lên. “Cố Hy, có chuyện gì vậy con?” Cô ngồi xổm xuống, tâm mắt ngang với con trai, nôn nóng cất tiếng hỏi. “Cô….. Cô là mợ chủ Cố?” Cô thường tới đây mua đồ ăn, hết thảy mọi người đều quen biết cô. Đối phương có chút e ngại, nhưng vẫn đứng thẳng lưng mà nói: “Mợ chủ Cố….. Con trai nhỏ nhà cô không lễ phép gì hết, nó ra tay đánh người khác trước. Chẳng lẽ nhà có tiền đều giáo dục con cái trong nhà như thế này sao?” “Đúng đấy nhỉ? Con cái nhà có tiền đều khá là ngang ngược, tính ăn hiếp người bình dân chúng ta đấy à?” “Này, đừng có mà nói bừa, mợ chủ Cố từ trước đến nay đều rất tốt. Cô ấy thường tới đây mua đồ ăn, xếp hàng thanh toán thì lịch thiệp, đối với người khác thì lịch sự khách khí, chưa bao giờ làm ra việc gì xấu hổ cả.” “Biết người biết mặt không biết lòng, làm sao mà chị biết được bên trong cô ấy là người như thế nào? Biết đâu đều là giả vờ thôi thì sao, cố ý xây dựng hình tượng bình dân nhân thiết, kiểu như tự đáp ứng nhu cầu tinh thân vậy đó.” “Chuyện này….. Chuyện này chắc không thể đâu nhỉ?” “Đúng rồi, nghe nói đứa trẻ này không phải con ruột đâu, là nhận nuôi đấy, chắc sẽ không phân biệt đối xử đâu ha.” “Đúng vậy, cô ấy cũng có hai đứa trẻ †ự mình sinh ra, nhận nuôi thì chính là nhận nuôi, làm gì phải lan truyền ra rồi còn tỏ vẻ chính mình quan tâm đứa trẻ rất nhiều, phải không? Việc này sẽ ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với tâm lý của đứa trẻ cơ chứ, bề ngoài là con cái nhà giàu có nhưng thực chất lại chỉ là một đứa con được nhận nuôi thôi.” Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, Hứa Trúc Linh cau mày dữ dội khi nghe được những lời như thế. Cố Niệm Noãn không thể chịu đựng được nữa, cô bé cần phải đứng ra bảo vệ mẹ của mình. “Mấy người đừng có nói hươu nói vượn, mẹ đối xử với anh trai của cháu rất tốt, đối xử với chúng cháu vô cùng tốt, không bao giờ có phân biệt đối xử gì cả, mấy người đều là người xấu.” “Đấy, chị xem, con cái nhà có tiền còn có cả bệnh công chúa nữa.” “Người ta vốn dĩ chính là công chúa đấy được chưa, cho nên đương nhiên là phải có bệnh công chúa rồi.” “Người lớn mấy người…..” Cố Niệm Noãn nói không lại, tức giận đến mức hốc mắt thoáng cái đã đỏ lên. Hứa Trúc Linh đem cô bé gắt gao ôm vào trong ngực, nắm lấy tay Cố Hy, cô cố nén tức giận, không muốn quan tâm đ ến mấy kẻ không biết giữ mồm giữ miệng này. Cô dịu dàng ôn nhu hỏi cậu bé: “Nói cho mẹ biết, là con ra tay đánh người ta trước à?” Cố Hy nhìn cô, nước mắt chậm rãi rơi xuống, nghẹn ngào gật đầu.