Chương 2989 Nhưng thuốc súng… Nếu chỗ này gặp vấn đề, nó sẽ là một rắc rối lớn. “Anh thực sự thu gom thuốc súng ở chợ đen?” “Băng không, làm gì còn có thể làm gì khác, khi súng ống đến anh liền thay người.” “Cô cần anh làm gì cho anh không?” “Anh không muốn em dính líu đến chuyện đó anh cảm thấy rất áy náy. Trước đây em đều ở một mình, đi đâu cũng thoải mái, vậy mà giờ lại lôi cả gia đình, chạy vạy vì việc riêng của anh. Anh cảm thấy rất đáng tiếc.” “Anh nói nhảm nhí cái gì vậy? Không phải nhà họ Cố là gia đình ruột thịt của em nữa sao? Gia đình mình đang gặp khó khăn, làm sao em có thể bỏ qua được? Nếu gia đình ruột thịt của mình sụp đổ, em có còn quyền không? Tương lai ở nhà em còn có tiếng nói sao?” “Cái gì? Hiện tại ở nhà em còn có tiếng nói sao?” Cố Thành Trung nhướng mày, hai huynh đệ tán gấu không có cảm giác khủng hoảng, bọn họ vẻ mặt đều rất bình tĩnh. Khuôn mặt của Phó Thiết Ảnh chìm xuống ngay khi anh ta nói điều này. Quả thực, cho dù nhà họ Cố có quyền lực đến đâu, chỉ cần vợ anh ta đảo mắt, anh ta vân cảm thấy sợ sệt. Đứa con trai đả gả ra ngoài, chẳng khác nào bát nước đã đổ đi. “Vậy ở trong nhà anh có tiếng nói sao?” Phó Thiết Ảnh nhịn không được không khỏi than thở. “Chúng ta đều là anh em, không ngờ chúng ta không chỉ diện mạo giống nhau, đến phụ nữ cũng thích cùng một kiểu người.” Ụ “Xì, vợ em dịu dàng hơn chị dâu nhiều.” “Gưn” Cố Thành Trung trực tiếp chửi, tình huynh đệ nháy mắt bị phá tan. Hai người trò chuyện rôm rả chuyện củi, gạo, dầu, muối ở nhà, chuyện vợ con, nhốn nháo. Nói cười nói xong uống hết nửa bình trà. Và Carol đứng sau màn hình, mặt đen như đáy nồi. Anh ta cố tình đưa tin tức vào Huế, chỉ để thu hút Phó Thiết Ảnh đến. Nếu trong một lần có thể bắt được hết một lượt đám đàn ông nhà họ Cố, thì Đà Nẵng sẽ không có ai ngăn cản anh ta. Không có Phó Thiết Ảnh, gia đình nhà họ Thích đơn giản là không chịu nổi công kích. Anh ta nghĩ răng hai anh em đã lâu không gặp nhau, nhất định sẽ bàn bạc đối phó, kết quả là không thu thập được †in tức gì quý giá, hai người bị vợ quản đến thê thảm. Kết quả hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ở nhà vợ nói một không dám nói hai, vợ bảo đi đông, không bao giờ đi tây. Còn kiêm luôn việc nhà, giặt giữ, nấu nướng với con cái. Carol cuối cùng nghe được đầu óc như muốn nổ tung, muốn nhảy ra khỏi bóng tối, mạnh mẽ chửi hai người họ chẳng được tích sự gì. Sợ vợ sợ đến mức này thật sự là làm mất thể diện của những người đàn ông như anh ta mà. Lúc này, họ uống trà xong và lái xe trở về. “Lúc ở trong trà thất, những gì anh nói đều là sự thật? Ở nhà anh có địa vị cao như vậy sao? Chị dâu thật sự nghe lời anh?”