Chương 2991 “Nhớ đóng cửa xe.” “Cố Thành Trung, anh đúng là độc ác.” Sau khi Phó Thiết Ảnh đóng cửa lại, Cố Thành Trung ung dung lái xe trở về. Tuy nhiên, chiếc xe chỉ dừng ở ngoài cổng sắt chứ không vào nhà. Hứa Trúc Linh vì lo lắng cho anh mà thức trắng cả đêm, sau khi nghe thấy tiếng ồn ào thì cô lập tức chạy ra ngoài. “Sao lại về muộn như vậy, có chuyện gì sao?” “Không có gì, lúc anh không ở nhà em có ngoan ngoãn ăn cơm không đấy?” “Em vân đang chờ anh. Tại sao anh không đi xe vào trong sân?” “Xe có chút trục trặc, một lúc nữa sẽ có người đến để sửa chữa.” “Nếu anh không có việc gì thì mau vào đi.” Hứa Trúc Linh kéo Cố Thành Trung vào nhà sau đó đóng chặt cửa lại. Khi cánh cửa chìm vào màn đêm im lặng thì Phó Thiết Ảnh mới xuống xe. Dù sao thì Cổ Thành Trung cũng có chút lương tâm, ít nhất anh cũng để lại một con đường lui cho Phó Thiết Ảnh, nếu không anh ấy cũng không biết phải trở về bằng cách nào. Nửa đêm, Hứa Trúc Linh bừng tỉnh sau một cơn ác mộng, trong giấc mơ cô không nhìn thấy một người cụ thể, nhưng mặt đất lại đầy máu, hơi thở nồng nặc khiến cô thức giấc. Cô tỉnh dậy đã đánh thức Cố Thành Trung, anh lập tức ôm lấy cô, dùng bàn †ay to của mình xoa lên đầu cô và nhẹ nhàng nói: ‘Em gặp ác mộng à?” “Cố Thành Trung…” Cô không nhịn được ôm chặt lấy anh: “Em có chút sợ hãi, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành. Giấc mơ này có thể là điềm báo gì đó, em nằm mơ thấy rất nhiều máu…” “Tất cả đều chỉ là mơ mà thôi, không phải mọi chuyện trong mơ đều sẽ bị đảo ngược sao? Được rồi, không có chuyện gì đâu. Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ bảo vệ em” Đúng vậy, có Cố Thành Trung bảo vệ thì cô còn sợ cái gì chứ? Trong đầu cô có vô số câu hỏi, cô muốn biết tại sao Bạch Nhược Minh Lan lại từ chối mình, mặc dù nhà họ Quý đã tiếp nhận cô nhưng bố mẹ ruột của cô lại không làm gì cả. Thật ra Cố Thành Trung đã biết tất cả mọi chuyện nhưng anh lại cùng Dương Nguyệt che giấu. Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc, không biết gì cả, cứ mãi mơ mơ màng màng. Nhưng những người thân thiết bên cạnh cô đều biết tất cả mọi thứi Khi nghĩ đến điều này, trong lòng cô có một khoảng trống rất lớn. “Cố Thành Trung, anh có giấu em không?” “Sao em lại hỏi như thế, anh có thể giấu em cái gì chứ? Em cũng biết chính xác tài sản của nhà họ Cố là bao nhiêu. Anh chưa bao giờ giữ tiền riêng cả.” Cố Thành Trung giả vờ bình tĩnh nói. “Thật sao? Anh sẽ không nói dối em chứ? Chẳng hạn như anh biết những chuyện có liên quan đến em nhưng lại không nói cho em nghe.” “Em nói vậy là có ý gì?” Cố Thành Trung khôn ngoan hỏi. Hôm nay cô cư xử rất bất thường, dường như cô đang có tâm sự. Anh là người đầu ấp tay gối với cô, hiển nhiên có thể phát hiện ra điều này, anh chỉ cho rằng cô đang lo lắng cho bản thân mình. Nhưng bây giờ có vẻ như không phải như vậy. Cô siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, đôi mắt thoáng qua sự căng tháng. Vì cô đã chủ động hỏi nên cô cần một câu trả lời rõ ràng từ anh. “Tại sao em và Dương Nguyệt đều biết Bạch Nhược Minh Lan, nhưng em lại không biết bà ấy là mẹ ruột của mình?”