Chương 3004 Hiện tại anh còn có nhiệm vụ ở trong người, trong thời gian ngắn không cách nào rời khỏi bộ đội được, cho nên… Chuyện của em thật xin lỗi vì không thể giúp được gì.” “Anh đã giúp em rất nhiều rồi, hoàng thất bên này xuất động, ít nhất cũng có thể làm cho Carol kiêng ky vài phần, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thực sự, cảm ơn anhl” Dương Nguyệt cúi người thật sâu chân thành nói tiếng cảm ơn, bởi anh thực sự đã giúp đỡ chiếu cố cô rất nhiều. “Em thật là, không cần phải khách khí với anh như vậy. Anh và Kỷ Thiên Minh đã lấy em ra làm tiền đặt cược, là anh nợ em mới đúng.” “Không sao, em đã quên hết rồi, không để ở trong lòng nữa.” William nghe điều này, trái tim run rẩy đau đớn. Chuyện cũ cô cũng đã không còn nhớ nhưng anh vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy mình thiếu nợ cô quá nhiều. Khóe miệng hắn theo bản năng gợi lên một nụ cười cay đắng, rất nhanh ai cũng không bắt được. “Vậy em… Hãy chăm sóc bản thân thật tốt.” Nói xong câu cuối cùng, không đợi cô đáp lại lê bước chân nặng nề xoay người rời đi không một lần quay đầu nhìn lại. Dương Nguyệt đứng nhìn theo bóng lưng anh ta càng ngày càng xa, thẳng đến khi biến mất không thấy, mới thu hồi ánh mắt. Bây giờ cô mới hiểu được, bất kỳ tình cảm nào cũng không bằng tình thân. Bất cứ ai cũng không thể so sánh với Kỷ Thiên Minh. Nhưng cô hiểu ra quá muộn, làm tốn thương anh trai mình cũng làm tổn thương William. Cô giống như là tội nhân thiên cổ, trên người đột nhiên bị gông xỉiêng đè ép một cái rất nặng nề. Lúc trở lại phòng, Cố Thành Trung đã quyết định suốt đêm này trở về, anh không muốn ở bên ngoài trì hoãn thời gian thêm phút nào nữa, miễn cho đêm dài lắm mộng. Bọn họ bên này đã nghe được tin Gehlen xuất phát, rất nhanh thôi tin tức này sẽ truyền đến đế đô, Carol chắc chăn bởi vì vậy mà thu liễm một chút. Đêm đó hai người xuất phát, chạy mãi đến nửa đêm mới trở về biệt thự. “Nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy Trúc Linh ngủ” Cố Thành Trung nhắc nhở. Dương Nguyệt liền vội vàng thật nhẹ nhàng trở về phòng, mà Cố Thành Trung bên này cũng rón rén mở cửa phòng ngủ ra, vốn tưởng rằng Hứa Trúc Linh cùng mấy đứa nhỏ đã ngủ say từ lâu, nhưng trên giường chỉ có ba đứa con, lại không thấy bóng dáng cô đâu. Anh không khỏi nhíu chặt mày lại, đưa mắt nhìn khắp cả phòng để tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang lúi húi ở phía sau nhà. Bên cạnh là một chậu nước lớn, cô đang chuẩn bị giặt quần áo nệm và đồ chơi của bọn trẻ. Sau khi giặt sạch bằng nước khử trùng lại rửa lại bằng nước sạch. Một thân quần áo mỏng manh đứng ở trước gió, thân thể cô gầy yếu vô cùng phảng phất như bị gió thổi bay đi.