Chương 3018 Cô cảm thấy sẽ thành đôi với Ôn Thiên u, còn Cố Hy thì…Chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. “Làm ơn đi, bọn nhỏ sớm chiều ở chung. Bọn nhỏ biết rằng chúng không có quan hệ huyết thống từ khi còn nhỏ. Việc chúng ở chung với nhau có vấn đề gì chứ? Cậu nhìn xem, Gố Hy lớn lên không xấu, tính cách cũng tốt. Cho em gái, em trai mọi thứ. Tôn trọng những người lớn tuổi, đặc biệt sẽ làm đau người, nhưng cũng không phải là điều hòa trung tâm. Nó chỉ đối tốt với Noãn Noãn” “Tớ thấy, việc này có thể thành…Nếu không tớ coi cho cậu một quẻ, xem bọn nhỏ có hy vọng hay không cũng để cho cậu uống thuốc an thần trước.” Dương Nguyệt đang chuẩn bị thực hiện ý tưởng của mình thì bị Hứa Trúc Linh ngăn lại. “Được rồi, để cho đứa trẻ tự mình phát triển đi! Người lớn chúng ta không nên nhúng tay vào, con bé thích ai thì sẽ ở bên người đó. Tớ nuôi Cố Hy, không phải để thằng bé làm con rểi” “Được rồi, được rồi, tớ tôn trọng cậu, để cho đứa trẻ tự do phát triển.” Cô ta duỗi eo nói: “Tớ mệt rồi, tớ lên nghỉ ngơi trước đây, cậu lên lầu không?” “Tớ cố chờ một chút, chờ Cố Thành Trung xuống tìm tớ, tớ cùng anh ấy phơi ánh trăng.” “Chậc chậc chậc, những người đang yêu ngay cả ánh trăng cũng có thể phơi” “Tranh thủ thời gian đi, nam phu điện trì, một lâu hơn sáu.” Chú thích: “Câu này là 1 dạng xoáy đểu: Nam Phu là một thương hiệu pin của Trung Quốc, nó nổi tiếng vì 1 lần quảng cáo, không biết nghĩ gì mà quảng cáo 1 cục pin của nó mạnh hơn 6 cục pin của hãng khác, nên bây giờ dân mạng TQ dùng hình tượng này để diễu cợt” Cô đá vào mồng nhẹ của cô ta, Dương Nguyệt nhanh chóng đi lên. Cô nhìn ánh trăng sảng ngời, soi sáng cả khoảng sân. Cô ngồi trên chiếc ghế treo đung đưa, dần dần chìm vào cơn buồn ngủ. Cô nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác có người đang đi về phía mình. “Ưm” Cô lẩm bẩm nói mê. “Tại sao lại ngủ thiếp đi rồi, cũng không sợ chết cóng sao?” Cố Thành Trung bất lực lắc đầu, cẩn thận ôm ngang cô lên. Đêm nay tâm trạng cô rất tốt, anh hoàn toàn có thể yên tâm, nếu không sinh ra bệnh trầm cảm sẽ không tốt. Chỉ trong nháy mắt, đã đến ngày thủy triều xuống, ngay khi Triệu phát hiện ra sự thay đổi của thủy triều, cậu ta lập tức thông báo cho Cố Thành Trung, William và những người khác, bọn họ xuất phát từ một bến cảng văng vẻ và đi vòng nhiều tuyến đường biển để đến vùng lân cận nơi họ đã ở lại ban đầu này. Còn chưa đến gần, đã cảm nhận được sự va chạm giữa những tảng đá ngầm bên dưới và thân tàu. “Không có cách nào để đến tới gần hơn. Ở phía dưới tất cả đều là đá ngầm, tiếp theo nên làm gì bây giờ?” “Nếu cậu quen thuộc kỹ năng bơi lội, thì cùng tôi đi xuống dưới, chuẩn bị đặt thuốc nổ nhũ hoá, sau đó nổ mìn ở dưới nước.” Cố Thành Trung dẫn đầu mặc đồ lặn. Đeo mặt nạ dưỡng khí. “Jenny, cô ở đây để ý đến chuyển động của những con tàu gần đó.”