Chương 3033 “Chị dâu… Xin lõi…” Nghe anh ta nói như vậy, trái tim Hứa Trúc Linh thấp thỏm một chút. Câu này là có ý gì? Chẳng lẽ Cố Thành Trung đã chết rồi sao? Cô lập tức không nhịn được mềm chân lùi lại, cả người trực tiếp ngã xuống, cũng may Phó Thiết Ảnh lanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ cô ngồi xuống. Sau khi vào phòng, cô cũng nhìn thấy đám người William, Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh. Xem ra mấy ngày nay trôi qua bọn họ cũng không tốt, mặt mũi mỗi người đều tái nhợt tiều tụy, nhất là Cố Ngọc Vy, cô ấy đã gầy xuống một vòng. Bọn họ nhìn cô, sắc mặt ai nấy cũng nghiêm trọng, trong mắt đều là sự áy náy, tựa như đã dùng hất sức lực nhưng vân không thể… Cô nhìn xung quanh một vòng, ai cũng không lên tiếng, toàn bộ không khí bên trong căn phòng đều ngưng đọng gò ép đến mức độ cao nhất, khiến cho người ta gần như không thở nổi. Cô cẩn thận ngửi một cái, trong nhà có mùi máu tanh nồng đậm, rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu mà đến bây giờ vân còn để lại mùi hương nặng như vậy? Cuối cùng, cô lấy dũng khí mở miệng, sống hay chết, dù gì cũng phải có một câu trả lời. Ỉ Bọn họ không dám nói, vậy cô sẽ chủ động hỏi. “Cố Thành Trung… Có phải đã… (On Chữ kia làm thế nào cũng không nói ra được, nghẹn chặt ở trong cổ họng, tựa như đang tước đoạt dũng khí của cô. Cô đau đớn chớp mắt, nước mắt không tiếng động rơi xuống: ‘Các người nói thật cho tôi biết đi, tôi chịu được, sống cũng được, chết cũng được, tóm lại là hãy cho tôi một câu trả lời. Chẳng lế… Sống không thấy người, chết không thấy xác sao?” “Chị dâu…” Cố Ngọc Vy tâm lý yếu, lời vừa ra khỏi miệng nước mắt đã rơi đầy mặt. Đây là ca giải phẫu đau khổ nhất cô ấy từng thực hiện. Nguyên Doanh thấy vậy vội vàng ôm cô ấy vào lòng, tâm trạng phức tạp. Cố Thành Trung là người anh em tốt nhất của anh ta, anh ta cũng rất tự trách. Cuối cùng, William đứng dậy, tình cảm của anh ta và Cố Thành Trung là cạn nhất, cũng là người thích hợp nhất ở đây nên kể lại. “Người… còn sống, chỉ là… Có thể sẽ là người thực vật, có lẽ là một giây sau đó sẽ tỉnh lại, nhưng cũng có thể… cả đời cũng không tỉnh lại.” “Chúng tôi đã vô cùng cố gắng, chuyện trở thành như vậy ai ai cũng đều không muốn, Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy đã cứu chữa suốt cả một buổi tối không có chợp mắt, tâm trạng của tôi và Phó Thiết Ảnh cũng rất khó chịu.” “Không thể thông báo kịp thời cho cô là vì tình huống của buổi tối hôm đó rất tệ hại, chúng tôi cũng cho rằng anh ấy đã đi rồi, nhưng không ngờ anh ấy đã cố gắng tự mình chống đỡ, còn sống. Chúng tôi… cũng không biết nên giải thích với cô như thế nào. Ngoài ra, mẹ của cô chúng tôi cũng không cứu được, vẫn còn một chiếc thuyền đã trốn, đến bây giờ cũng không có tin tức.” “Nhiệm vụ lần này, có thể nói là tổn thất trầm trọng…” Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, đau lòng tột đỉnh. Người không cứu được, Cố Thành Trung còn biến thành như vậy.