Chương 3041 “Mommy.” “Mẹ” Bọn nhỏ biết cô đã về, lập tức vọt tới ôm chặt lấy cô. “Mommy, mẹ đừng bỏ bọn con được không. Sau này con sẽ nghe lời, con sẽ không bao giờ cãi lại mẹ nữa.” “Mẹ ơi, con sẽ chăm sóc Niệm Noãn thật tốt, mẹ đừng bỏ mặc bọn con được không?” Hứa Trúc Linh nhìn ánh mắt long lanh như nước của các con, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi. Do lỗi vô ý của cô nên mới gây ra chuyện như vậy, nhất định bọn nhỏ rất lo lắng. Hai đứa mới chấp nhận sự thật Cố Thành Trung trở thành người thực vật, nếu như lại phải mất mẹ, sau này các con phải làm sao đây? Tuổi thơ nên ngập tràn những điều tốt đẹp, lại tràn đây bóng ma. Cô ngồi xổm xuống, ôm hai đứa trái một phải, không ngừng vuốt v e gương mặt của bọn nhỏ. “Rất xin lỗi, mẹ khiến các con lo lắng, các con tin mẹ không? Mẹ rất yêu các con với bố các con nên sao mẹ có thể tự sát được, đúng không nào?” “Mẹ thực sự không cẩn thận làm đổ cốc nước xuống đất, nên mới khiến mình bị thương. Các con xem, không phải bây giờ mẹ rất tốt sao?” “Ừ, bọn con tin mẹ. Mẹ chắc chăn sẽ không cam lòng rời khỏi bố với bọn con. “Đúng rồi, mẹ sẽ không làm chuyện điên rồ.” “Cảm ơn các con đã đồng ý tin mẹ, nhưng mẹ cũng cẩn thận cân nhắc qua, bởi vì bố gặp chuyện không may nên tâm trạng mẹ vấn luôn không tốt, trong lòng chỉ có bố các con nên không thể chăm sóc tốt được các con. Hay là các con đến chỗ ông bà nội, hoặc ông bà ngoại cũng được. Qua một thời gian ngăn tâm trạng mẹ ổn định lại sẽ đón các con về được không?” Trên đường đi cô cũng nghĩ kỹ lại, trạng thái bây giờ của mình tuy không bị trầm cảm nhưng cũng không phù hợp để chăm sóc ba đứa trẻ nhỏ. Đoàn Tử còn nhỏ, có thím Nguyệt chăm sóc là ổn, thằng bé vẫn chưa biết gì cả. Nhưng Niệm Noãn với Cố Hy đã bắt đầu có tư duy, bố mẹ sẽ ảnh hưởng tới phẩm chất sau này của các con, cô sợ đoạn thời gian điên điên khùng khùng của mình, sẽ ảnh hưởng tới bọn nhỏ, để lại bóng ma. “Không, bọn con muốn ở cùng với bố mẹ” “Mẹ, mẹ nói chúng ta là người một nhà, mà đã là người một nhà thì phải ở cùng với nhau, như vậy mới là tốt nhất!” “Nhưng bây giờ…Mẹ không có cách nào để làm một người mẹ tốt…” “Không liên quan, trước đây là bọn con cần có mẹ, bây giờ là lúc mẹ cần bọn con, bọn con muốn giúp mẹ! Mẹ đi đâu, chúng con đi đói” “Niệm Noãn, sao con lại như thế?” Cô dịu dàng nhìn con gái mình. “Mẹ, con muốn thay bố bảo vệ mẹ!” “Được, vậy các con ở cùng mẹ, mẹ mang Đoàn Tử đi gửi trước, sau này chúng ta sẽ đón thằng bé về sau.” Nhìn thấy bọn trẻ kiên quyết như thế, cô cũng không nỡ đem bọn chúng đi gửi. Các con đều hiểu chuyện như vậy thật là tốt. Cô võ về, an ủi các con, sau đó thì quay về phòng ngủ. Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thành Trung, cô đã không kìm được mà rơi nước mắt.