Chương 3067 Cô sợ tới mức chân mềm nhữn ngã xuống bậc thang, mà Trần An cũng ngã xuống trên mặt đất. Anh ta ho ra máu tươi, nắm chặt lấy dao găm, bò trên mặt đất. Hình như muốn kéo theo một người chết chung trước khi chết. Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn bộ dạng kinh khủng của anh ta, nói là Lệ Quỷ cũng không quá đáng. Cô sợ tới mức chân như nhũn ra, người không còn tí sức lực nào. Trong nháy mắt dao găm vung xuống, một bóng người lao đến, dùng lưng chặn con dao găm của Trần An. Nhìih Lâm Thanh Huyền bị đau hít sâu một hơi, Khương Anh Tùng lập tức xông đến, một chân đạp bay Trần An. “Lâm Thanh Huyền.” Lúc này Hứa Trúc Linh mới lấy lại tỉnh thần, năm chặt Lâm Thanh Huyền, Khương Anh Tùng bất chấp mọi thứ, vội ôm ngang Lâm Thanh Huyền lên, nói: “Tôi… Tôi muốn đưa cô ấy tới bác sĩ, tôi… tôi đi trước, tôi sẽ bảo người tới xử lý… “Nhanh đi đi.” Khương Anh Tùng mang theo Lâm Thanh Huyền rời đi rất nhanh, lại đụng phải người nào đấy. Chưa kịp chào hỏi, đã bỏ đi. Hứa Trúc Linh lạnh run, che mắt, hoàn toàn không dám nhìn thi thể Trần An. Nhưng cô lại cảm thấy không đúng, người nào nổ súng? Không phải Khương Anh Tùng, đó là ai? Đúng lúc này, cô cảm nhận được có người đứng trước mặt, cô run rẩy dịch chuyển khỏi hai bàn tay, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt. Anh còn mặc đồ ngủ, bước đi loạng choạng, rõ ràng thân thể nặng nề không tiện. Mà trên tay anh còn đang cầm một khẩu súng. “Cố… Cô nói không lên lời, nước mắt lưng tròng, cô lập tức đứng dậy ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt. Có lẽ do Cố Thành Trung yếu ớt không chịu nổi nên ngã nhào trên đất. Dù vậy, anh vấn che chở Hứa Trúc Linh kỹ càng, mình thì ngã mạnh xuống đất, mà cô lại không cảm nhận được chút đau đớn nào. “Đúng rồi… Rất xin lỗi, anh vừa mới tỉnh lại, nhất định rất yếu đúng không.” Anh nằm trên giường hơn hai tháng, thân thể bất động một thời gian dài, mặc dù mỗi ngày cô đều mát xa xoa bóp, nhưng hoạt động di chuyển của anh vấn bị suy giảm. Sao anh lại tới đây được? “Anh… Sao anh lại tới đây được?: “Anh tỉnh lại, không nhìn thấy em, Niệm Noãn nói Cố Hy đã xảy ra chuyện, anh biết ngay em nhất định sẽ tìm đến. Anh biết em chỉ cần con không sao thì em sẽ đánh cược tính mạng của mình, lo lắng cho em cho nên mới đi ra mà không suy nghĩ gì.’ “Lúc trước nổ súng anh phải ngắm thật lâu, tay anh vẫn run, anh sợ bắn sai sẽ khiến em bị thương. Nhưng mắt thấy hai người sắp lên máy bay, anh không còn cơ hội, trong chớp mắt như thể người với trời đang giao chiến.” “Anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu như anh thật sự bất hạnh bắn trúng em thì phát thứ hai anh sẽ giữ lại dùng cho chính mình” “Anh ngủ say đến nay, tất cả những gì em nói anh đều biết, anh khiến em bị tổn thương như vậy, một mình đương đầu với cực khổ, anh tự hận mình muốn chết.” “Trúc Linh, khổ cho em rồi.”