Chương 3069 “Ừ, có tin gì thì điện thoại cho tôi.” Hứa Trúc Linh đưa Cố Thành Trung về nhà, cả nhà vốn nên sung sướng, nhưng bởi vì xảy ra chuyện như vậy nên trong lòng tất cả mọi người nặng tru. Cô cũng không có tâm trạng chúc mừng, dù sao Lâm Thanh Huyền vì mình nên mới bị thương. Nhưng cô tin người hiền lành sẽ có ông trời giúp đỡ, Cố Thành Trung có thể tỉnh lại, nhất định Lâm Thanh Huyền cũng sẽ không có chuyện gì đâu. “Mẹ ơi…” Cố Hy vấn luôn ngồi ngoài cửa đợi cô về nhà, lúc nhìn thấy cô thì lập tức xông vào ngực cô, rơi nước mắt không ngớt. “Con nhìn này, mẹ không sao cả, bố cũng tỉnh rồi, đừng khóc nữa.” “Cảm ơn mẹ.” “Con là con của mẹ, cảm ơn làm gì, đấy là chuyện mẹ phải làm cho con.” “Mẹ, con sẽ lớn lên thật nhanh, trở thành một người đàn ông trưởng thành để bảo vệ mẹ, bảo vệ em gái với em trai. Cố Hy nói được thì làm được.” Cố Hy xiết chặt nắm tay, chưa bao giờ kiên định như vậy. Hứa Trúc Linh xoa đầu thằng bé, vô cùng vui mừng, Gố Hy cũng rất hiểu chuyện. Cô chưa từng nhìn thằng bé bằng ánh mắt khác mà vẫn luôn đối xử với thằng bé như thể con ruột, mặc kệ người khác nói thế nào. Cô tự mình xuống bếp, Cố Thành Trung đứng bên cạnh nhìn, vui vẻ nhất chính là Niệm Noãn, con bé không biết Lâm Thanh Huyền gặp chuyện không may, chỉ biết bây giờ người một nhà đã đoàn tụ. Lúc cô bé đi tìm Cố Hy thì thấy Cố Hy đang trốn sau một cây cột, nhìn lén Hứa Trúc Linh trong phòng bếp. Cô tiến lên võ vai cậu khiến cậu càng thêm hoảng sợ. “Anh sao thế?” Cô nhìn thấy Cố Hy khóc đến mức nước mắt rơi đây mặt, đến đỏ cả mắt. “Rất xin lỗi.” Cậu nặng nề nói ra ba chữ kia. “Anh làm gì sai? Sao lại xin lỗi em, anh lấy đồ chơi của em à?” Cố Hy lắc đầu. “Ăn đồ ăn vặt của em?” Cậu vẫn lắc đầu. “Vậy anh làm gì thế?” Cố Hy chỉ nhìn cô không nói câu nào, đến cùng xảy ra chuyện gì, trong lòng cậu rõ ràng nhất. Niệm Noấn thấy cậu đỏ mắt, Cố Hy kiên cường nhất, té ngã bị đau cũng không khóc, luôn yên lặng chịu đựng. Vậy mà cậu lại khóc. Bàn tay mềm béo núc ních của cô khẽ lau nước mắt cho cậu, dịu dàng nói: “Cho dù anh làm sai cái gì thì Niệm Noãn cũng tha thứ cho anh. Bởi vì anh là anh trai em, hơn nữa anh còn cứu em. “Cho dù anh lấy đồ chơi em thích nhất, ăn hết đồ ăn vặt em thích nhất cũng không sao, sau này em có gì đều là của anh. Mẹ thường nói, người một nhà phải chia xẻ đoàn kết giúp đỡ yêu thương lân nhau, anh là anh trai em, Niệm Noãn rất thích anh.” “Sau này em sẽ không tranh giành với anh nữa, được không?”