Chương 3073 “Đã bảo anh đừng lơ lắng quá rồi mà, nếu bây giờ anh phải chịu khổ thì người đau lại là em.” “Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ không thể đồng tâm hiệp lực, kề vai chiến đấu ư? Chẳng lẽ anh muốn em vứt tai họa của mình cho người khác ư? Nếu thật sự như vậy thì em không xứng làm vợ của anh nữa, cũng không thể chịu nổi sự bảo bọc của anh cho em. Anh làm cho em quá nhiều, em biết thực lực của em bạc nhược yếu kém, nhưng em cũng muốn làm chút gì đó cho anh” “Sau này không được nói vậy nữa, nếu không anh sẽ tức giận. Có chuyện gì thì hai người cùng chống, em đừng mơ gánh chịu một mình. Bây giờ chúng †a không còn là cá thể riêng biệt nữa, mà là người một nửa, nếu em ngã xuống thì anh với con phải làm sao đây?” Cô ôm anh thật chặt, má dán vào lồ ng ngực ấm áp của anh, nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn có lực này, trái tim luôn treo cao mới buông xuống. Cô chưa bao giờ an tâm như vậy. Trước kia Cố Thành Trung gặp nguy hiểm, khả năng xấu nhất… có lẽ là anh không thể về được. Nhưng lần này lại khác, anh còn sống, lại thành người phải sống thực vật, không thể làm được gì còn đáng sợ hơn cả cái chết. Rõ ràng anh còn sống nhưng lại mang đến sự cô đơn như thể sinh ly tử biệt. Trồng chờ vào một hy vọng như vậy càng khiến người ta thêm tuyệt vọng. Bây giờ ôm anh, có xúc cảm rõ ràng khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cố Thành Trung thương tiếc xoa đầu cô: “Anh xin lỗi, anh không thể đưa mẹ vợ về.” “Nhưng Carol cũng đã chết, bớt đi được một mối nguy hại lớn. Em tin mẹ cũng không muốn anh mạo hiểm vậy đâu. Mẹ biết rõ hơn cả em, nếu anh ngã xuống thế giới của em sẽ sụp đổ.” “Anh biết, anh xem hết cái này, lát nữa còn phải đi huấn luyện hồi phục thân thể.” “Được, em đi pha trà cho anh, anh đừng cố gắng quá” Lúc Hứa Trúc Linh đi xuống tầng pha trà, không cẩn thận làm đổ ấm trà, nước sôi nóng hôi hổi đổ xuống. Người xông đến đầu tiên lại là Cố Hy, tìm thuốc bỏng cho cô rồi mới thu dọn mảnh vỡ, còn thân thiết tri kỷ hơn cả người giúp việc. Cậu nắm tay của cô, bảo cô ngồi xuống, sau đó đi gọi bác sĩ, hơn nữa còn gọi Cố Thành Trung. “Sao lại không cẩn thận thế? Vết thương có nghiêm trọng không?” “Không nghiêm trọng, chỉ bị bắn trúng một ít thôi, nhưng mà em làm lãng phí ấm trà tử sa đắt tiền này của anh rồi.” “Chúng so được với em sao?” Cố Thành Trung nhíu mày, giọng không vui. “Con đi pha trà, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.” Cố Hy chạy đến phòng bếp, dâm lên ghế nhỏ, pha trà một cách tử tế. Hứa Trúc Linh có chút nghỉ ngờ, cảm giác như Cố Hy từ lúc quay lại đến giờ hình như càng hướng nội hơn. ___ Đứa bé mới hơi lớn nhưng hình như lại có tâm sự nặng nề. “Sao em cảm thấy… Cố Hy như biến thành người khác ấy, càng thêm trâm ổn” Cố Thành Trung nghe vậy, nhướng mày nhìn về phía phòng bếp. Bóng lưng bé trai thẳng tắp, dáng người mạnh mẽ. Anh không trả lời cô mà xoay người bế cô lên, nhưng lại vì chân không tiện nên hơi loạng choạng.